Diễn đàn cộng đồng teen9x

Diễn đàn cộng đồng teen9x

Derniers sujets

» Top 5 cách trị mụn hiệu quả không tốn 1 xu từ vườn nhà
par TanDatCIT 15/01/18, 11:59 am

» Sản phẩm trị nám KOOCONAM loại bỏ được nám do những nguyên nhân nào?
par TanDatCIT 08/01/18, 11:58 am

» 3 bước vàng cho các nàng làn da sạch mụn
par TanDatCIT 03/01/18, 02:22 pm

» Đánh bài đổi tiền thật tại nhà cái aws88
par zingvnn 18/12/17, 07:54 pm

» Hiểu rõ tổng quát căn bệnh viêm amidan hốc mủ
par tisunup7 14/12/17, 05:11 pm

» Hay bị tiểu tiện thấy đau buốt đơn giản là biểu hiện
par forumdhung 12/10/17, 11:30 am

» Lựa chọn kỹ thuật phá thai 4 tuần tuổi bảo đảm nhất
par tisunup7 16/09/17, 04:57 pm

» Cung cấp lắp đặt kho lạnh giá rẻ trên toàn quốc
par lysons 12/09/17, 11:43 am

» Chấm dứt thai 4 tuần tuổi có gian nguy không ?
par tisunup7 09/09/17, 05:13 pm

» Cung đường trekking xuyên rừng lúc đi phươt đảo cát bà
par lethutra82 01/09/17, 09:07 pm

» Phương thức bỏ thai 4 tuần tuổi an toàn
par tisunup7 01/09/17, 04:30 pm

» tầm cao của máy hút bụi nhà xưởng
par lethutra82 01/09/17, 02:37 pm

» Top những địa điểm đẹp như ở châu âu lúc di tour thái lan
par lethutra82 30/08/17, 10:10 pm

» Cách làm thịt rim tôm thơm nức mũi ngon cơm giữa chiều
par hoaibao095 30/08/17, 06:59 pm

» Hủy thai 4 tuần tuổi bằng phương pháp nào an toàn ?
par tisunup7 30/08/17, 04:56 pm

» Cùng nhau nhận định máy chà sàn
par lethutra82 30/08/17, 03:00 pm

» mạnh nhất của dòng máy chà sàn
par lethutra82 29/08/17, 02:34 pm

» Chọn bác sĩ khám phụ sản giỏi tại sài gòn tại đâu?
par tisunup7 29/08/17, 02:07 pm

» Top 5 điểm check-in miễn chi phí ở Bangkok
par lethutra82 28/08/17, 10:30 pm

» Những phương tiện công cùng khi tới khám phá singapore
par lethutra82 27/08/17, 09:20 pm

» công nghệ dùng máy chà sàn liên hợp tương đối là đơn thuần
par lethutra82 26/08/17, 03:44 pm


    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:01 am

    mời các bạn kéo xuống dưới // từ từ đọc theo các phần... các phần sắp xếp theo thứ tự 1 .2.3 ( từ trên xuống dưới)


    Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi

    Thông tin về tác phẩm:

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full 6245397698_6c9ecff800

    Tóm tắt nội dung:

    Tác phẩm: Lời thách đố tình yêu
    Tác giả: Ni Xảo Nhi
    Dịch: Hoàng Mai Hương
    Nguồn : cindyloveparis.wordpress.com
    NXB: Văn học và công ty cổ phần sách Văn Việt liên kết xuất bản
    Dự kiến xuất bản: Tháng 8/ 2011
    Thể loại: Văn học teen


    Cậu ta là một nhân vật xuất chúng trong trường, ở cả ba phương diện:học
    tập, thể thao, thi đấu đều hoàn hảo; ngoại hình, tính cách, gia thế đều
    đáng ngưỡng mộ. Chín mươi chín phần trăm nữ sinh trong trường đều bị
    khuất phục dưới đôi giày thể thao màu trắng của cậu ta, trong số đó bao
    gồm cả Trương Nhã Tuyên – người bạn thân của Thu Hạ Hạ cô. Đáng tiếc là
    ngoại hình của Trương cô nương không có gì nổi bật nên không những không
    thể “cưa đổ” được hotboy mà lại còn bị hoa khôi của trường là Chung
    Ngọc Thanh cười nhạo. Thu Hạ Hạ tức giận công khai “tuyên chiến” với
    Chung Ngọc Thanh. Nếu cô “cưa đổ” được cậu ta thì sẽ xả được hận cho bạn
    chí cốt – Trương Nhã Tuyên. Cô sử dụng mọi kế sách, cuối cùng cũng tiếp
    cận được với cậu ta, nhưng không ngờ nhân tài của cả trường như cậu ta
    lại sống rất bừa bãi, đồ ăn do cậu chế biến có thể hạ độc giết chết hàng
    nghìn con bò! Lẽ nào vì muốn “cưa cẩm” cậu ta mà Thu Hạ Hạ cô lại chịu
    hy sinh thân mình làm ô-sin cho cậu ta?




    Mở đầu

    “Hạ Hạ à, Âu Dương Dị… từ chối… từ chối lời đề nghị hẹn hò của mình
    rồi.” Trên chỗ ngồi sát tường, một cô gái cột tóc đuôi ngựa nằm gục trên
    bàn, tiếng khóc thút thít âm thầm thông báo cho người bạn thân biết sự
    đau lòng của cô.

    Ngồi phía trước cô bạn cột tóc đuôi gà, Thu Hạ
    Hạ nhẹ nhàng cầm tay người bạn gái thân thiết, an ủi bạn: “Nhã Tuyên,
    cậu đừng đau lòng quá! Cự tuyệt một người con gái tốt như cậu đúng là
    tổn thất lớn cho cậu ta.”
    Âu Dương Dị là một nhân vật xuất chúng
    trong trường, ở cả ba phương diện: học tập, thể thao, thi đấu đều hoàn
    hảo; ngoại hình, tính cách, gia thế đều đáng ngưỡng mộ. Chín mươi chín
    phần trăm nữ sinh trong trường đều khuất phục dưới đôi giày thể thao màu
    trắng của cậu ta, thế nhưng chín mươi chín phần trăm ấy không bao gồm
    cô – Thu Hạ Hạ. Bình sinh cô chúa ghét loại con trai được vây quanh bởi
    vô số oanh yến ấy, ở bên cạnh loại con trai như thế, tuyệt đối không thể
    cập bến hạnh phúc!

    “Ha ha ha!”

    Tiếng cười chế giễu từ
    bên cạnh hai cô gái vọng tới, Thu Hạ Hạ và Trương Nhã Tuyên chẳng hẹn
    mà cùng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra người đó chính là hoa khôi diễm
    lệ của trường – Chung Ngọc Thanh.

    “Cậu cười cái gì vậy?” Thu Hạ
    Hạ nhìn chằm chằm Chung Ngọc Thanh, hỏi với vẻ không hài lòng. Học sinh
    trường Trung học Tri Hiền đều biết Chung Ngọc Thanh học sinh lớp 12 số
    13 thích nhân tài Âu Dương Dị lớp 12 số 17. Nhìn kiểu chế giễu của cô ta
    thì ngay tức khắc biết chẳng có ý tốt đẹp.

    Chung Ngọc Thanh
    ngừng tiếng cười lớn của mình lại, giương đôi mắt to, long lanh nhìn Thu
    Hạ Hạ và Trương Nhã Tuyên kỳ thị, khuôn mặt trái xoan kiều diễm không
    giấu nổi vẻ mỉa mai: “Thu Hạ Hạ, cậu không phải là hơi quá chứ? Tự nhiên
    nói anh Dị cự tuyệt Trương Nhã Tuyên là tổn thất của anh ấy! Cứ cho là
    đang an ủi Trương Nhã Tuyên nhưng cũng không nên dùng cách an ủi này!
    Tôi thì thấy anh Dị từ chối Trương Nhã Tuyên đúng là sự lựa chọn sáng
    suốt của anh ấy! Cậu nhìn thử Trương Nhã Tuyên đi, mặt mũi thì bình
    thường, thân hình cũng chẳng ra sao cả, lúc party mà đưa cô ta theo thì
    đúng là chả còn tý thể diện nào!”.

    Trương Nhã Tuyên nghe xong
    lập tức đau lòng đến mức lại gục đầu xuống bàn khóc đến nỗi nước mắt
    nước mũi nhòe nhoẹt hết cả. Thu Hạ Hạ nhìn thấy bạn mình bị bắt nạt như
    vậy, liền nổi đóa. Cô đứng hẳn dậy, đứng trước Trương Nhã Tuyên, khí thế
    bừng bừng, nhìn chằm chằm Chung Ngọc Thanh, nói không khách khí: “Nhã
    Tuyên trông như thế nào thì liên quan gì đến cậu? Còn cậu thì sao? Một
    tiếng anh Dị, hai tiếng anh Dị! Cậu cho rằng như thế thì Âu Dương Dị sẽ
    hẹn hò với cậu chắc?”.

    “Thu Hạ Hạ, anh Dị có thích tôi hay
    không, tôi không mượn đến cậu quan tâm. Chỉ có điều việc chúng tôi hẹn
    hò với nhau sẽ sớm xảy ra thôi. Tôi thấy, nếu cậu rảnh rang thì đi an ủi
    cô bạn khủng long của cậu đi. Nhìn như con khủng long mà dám đòi kết
    bạn với anh Dị, rõ ràng là tự mình làm mất mặt mình mà!” Chung Ngọc
    Thanh cười rồi quay người bỏ đi.

    “Chung Ngọc Thanh, cậu đứng lại cho tôi!”

    Thu Hạ Hạ dữ tợn nhìn chằm chằm Chung Ngọc Thanh, ánh nắng mặt trời
    chiếu qua ô cửa sổ đang mở, vương trên khuôn mặt trắng trẻo của cô, sắc
    vàng phản chiếu trên đôi mắt, soi tới tận đáy mắt, nhìn như có đốm lửa
    đang bừng cháy.
    Chung Ngọc Thanh quay người lại, nhìn thấy sự phẫn
    nộ trong mắt Thu Hạ Hạ, cười khinh thường: “Thu Hạ Hạ, cậu cần ra mặt vì
    cô bạn khủng long của cậu phải không?”.

    “Chung Ngọc Thanh, cậu lập tức xin lỗi Nhã Tuyên cho tôi.”

    Chung Ngọc Thanh nhếch mép cười, khuôn mặt xinh đẹp tiến sát trước mặt
    Thu Hạ Hạ: “Cậu muốn tôi xin lỗi con khủng long này? Được thôi! Chỉ cần
    cậu khiến cho Âu Dương Dị đồng ý nhận cậu là bạn gái, tôi sẽ công khai
    xin lỗi Trương Nhã Tuyên!”.

    Tất cả bạn bè đang vây quanh xem vụ lộn xộn đều cười vang.

    Mọi người đều biết Chung Ngọc Thanh đã theo đuổi Âu Dương Dị nửa năm
    trời, Âu Dương Dị thậm chí không một lần nhìn cô ta. Xinh đẹp cỡ như
    Chung Ngọc Thanh cũng chẳng thể theo đuổi nổi Âu Dương Dị, liệu dung mạo
    chỉ được tính là ưa nhìn như Thu Hạ Hạ có thể cưa đổ Âu Dương Dị không?
    Ai cũng biết đây là việc không thể. Có điều Thu Hạ Hạ không phải là
    loại người dễ dàng bị người khác coi khinh, cho nên cô ngay lập tức đồng
    ý không do dự: “Được! Cậu nhớ giữ lời! Tôi “cưa đổ” Âu Dương Dị, cậu
    hãy thực hiện lời cam kết hôm nay của cậu!”.


    Dernière édition par phạm văn hà le 18/12/12, 11:25 am, édité 1 fois
    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:02 am

    Chương 2

    Âu Dương Dị,

    cậu còn nói lắm hơn cả bố mình!

    “Con về rồi ạ!”

    Sẩm tối, Thu Hạ Hạ buồn bã trở về nhà.

    Kế hoạch “cưa cẩm” Âu Dương Dị của cô cảm thấy vô cùng chán nản.

    “Hạ Hạ, sao rồi? Giọng con làm sao mà nghe chẳng có chút thần khí gì cả
    thế hả?” Mẹ cô đang ở trong bếp tay cầm dầu lạc, tay cầm bàn sản bỗng
    thò đầu ra hỏi han với vẻ quan tâm.

    Ông Thu đang đọc báo ở trong phòng khách cũng ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, nhìn con gái.
    “Không có gì ạ! Chỉ là con ở trường gặp mấy chuyện không vui thôi ạ. Bố
    mẹ đừng lo, qua mấy ngày nữa là không sao đâu!” Thu Hạ Hạ chán nản đi
    tới trước ghế sofa, vứt ba lô vào một góc.

    “Không có chuyện gì
    thì tốt! Con lớn rồi, có rất nhiều việc phải tự mình học cách xử lý.” Mẹ
    cô nói xong lại chú tâm vào việc nấu ăn.

    Thu Hạ Hạ ngồi bên
    cạnh bố, mắt nhìn vào tờ báo trong tay ông: “Bố đang đọc cái gì thế ạ?
    Không phải là đang xem tin tức lá cải về mấy cô minh tinh xinh đẹp đấy
    chứ?”.

    Bố cô cuộc tròn tờ báo gõ vào đầu cô, cười chảy cả nước
    mắt rồi mắng: “Con nha đầu thối này, chỉ có nói hồ đồ không à! Bố già
    ngần này tuổi rồi còn đưa bố ra làm trò cười.”

    “Già đâu mà già
    ạ! Bố vẫn trẻ chán! Bố ơi, dạo này có tin tức gì mới hả bố?” Thu Hạ Hạ
    tiện tay lấy tờ báo trên đầu, mở ra đọc.

    “Báo đưa tin là có một
    tên sát nhân rất tàn bạo đã đến thành phố Mộng Hoan của chúng ta. Mục
    tiêu của tên sát nhân đó là nhắm vào những nữ sinh hay đi về muộn. Hắn
    thường bắt họ đưa tới công viên, sau khi đánh đập một hồi thì giết chết.
    Người ta cũng nói rằng tên sát nhân này đã giết 8 nữ sinh rồi, ba trong
    số đó là học sinh cấp hai, năm người còn lại là học sinh cấp ba. Hạ Hạ,
    sau này con ra ngoài muộn thì phải cẩn thận một chút.” Bố cô không quên
    cảnh báo.



    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:03 am

    “Vâng.
    Con biết rồi! Nhưng tên sát nhân này đúng là đồ biến thái! Mấy cô bé
    học sinh ấy không thù không oán với hắn, tại sao hắn lại bắt bớ đánh đập
    người ta? Cuối cùng lại còn giết người ta nữa! Nghĩ đến tên sát nhân đó
    đang lẩn trốn tại thành phố Mộng Hoan xinh đẹp của chúng ta là con cảm
    thấy rất kinh sợ.” Thu Hạ Hạ xoa xoa hai cánh tay đang thi nhau nổi da
    gà.

    “Vì thế buổi tối nếu không cần thiết phải ra ngoài thì con
    cố gắng đừng đi, trong trường hợp phải đi thì phải tìm ai đó đi cùng.
    Trên báo còn nói tên sát nhân ấy rất kỳ lạ, mỗi lần gây án xong, hắn đều
    để lại một chiếc huy hiệu bằng đồng trên thi thể nạn nhân.”


    Huy hiệu bằng đồng? Một đoạn ký ức chợt chầm chậm lướt qua trong đầu Thu
    Hạ Hạ, mặt cắt không còn giọt máu, tay cô không ngừng run lên lật bên
    ngoài tờ báo, tiếng cô cũng run run hỏi bố: “Bố, mẩu tin… đó… nằm… ở
    đâu?”.

    Bố cô cầm tờ báo, giở đến bài báo có ảnh và bài viết mẩu tin đó, chỉ cho con gái xem: “Đây, là bài báo này đây.”

    Ánh mắt nhìn theo hướng bài báo bố chỉ, trong lòng Thu Hạ Hạ bất an như
    thể có hàng vạn con ngựa đang chạy loạn lên. Nhưng khi mắt cô nhìn thấy
    ảnh chiếc huy hiệu to bằng đồng đó thì tay cô và trong lòng cô không
    còn run rẩy nữa.

    “Ăn cơm thôi!” Tiếng mẹ cô trong bếp vang lên.

    “Hạ Hạ, chúng ta đi ăn cơm đi con!” Ông Thu kéo tay cô, vừa chạm vào
    tay cô thì đột nhiên dừng lại, ông nhìn con gái với ánh mắt hoảng hốt:
    “Hạ Hạ, sao tay con lạnh vậy? Sắc mặt tại sao lại trắng bệch ra thế
    này?”.

    Hạ Hạ mặt trắng bệch, không nói, mắt lộ rõ vẻ bàng hoàng nhìn vào ảnh trong bài báo, toàn thân lạnh toát.

    Chiếc huy hiệu bằng đồng, bên trong có in hình trăng tròn, phía trên
    khắc hình cái liềm, đuôi liềm khắc một chữ “tử” màu đỏ thẫm của máu.

    Vì mẩu tin tức đáng sợ đó, Thu Hạ Hạ không hề cảm thấy ngon miệng trước
    bàn thức ăn đầy ắp các món cao lương mỹ vị ngon lành, vì thế cô và vội
    mấy miếng cơm trắng rồi lấy cớ giảm cân lỉnh vào trong phòng.

    “Con gầy giơ xương rồi còn bày đặt giảm cân cái nỗi gì hả? Lẽ nào con muốn đi làm diễn viên đóng vai Bạch Cốt Tinh?”.

    Tiếng đai đi đai lại của mẹ cô cứ như âm thanh của ma quỷ xuyên thủng
    tai văng vẳng theo cô khiến cô sợ hãi đóng sập cửa rồi khóa trái để
    thoát khỏi âm thanh ấy.
    Sau khi bình tĩnh lại, bài báo và hình ảnh
    của mẩu tin trên báo lại xuất hiện trong đầu Thu Hạ Hạ. Cô sợ hãi, liên
    tục so vai rụt cổ, hít thở sâu sau đó tay run rẩy gọi điện cho bạn chí
    cốt.


    “Nhã
    Tuyên, cậu có xem báo mới hôm nay không?”. Đầu dây bên kia thông, Thu
    Hạ Hạ lập tức hỏi không cần biết người nghe có phải là Trương Nhã Tuyên
    hay không.

    “Có! Hạ Hạ, giọng cậu hôm nay nghe kỳ lạ thế, có phải có chuyện gì không?”. May mắn thay, người nghe điện là Trương Nhã Tuyên.

    “Nhã Tuyên, cậu có đọc bài báo viết về tên sát nhân và chiếc huy hiệu bằng đồng không?” Thu Hạ Hạ hỏi mà không ngừng run rẩy.

    “Có! Mẩu tin trang nhất, quan trọng như thế, mình chắc chắn là phải đọc rồi.”

    “Nhã Tuyên… Cái huy hiệu bằng đồng đó, mình có từng nhìn thấy… Mình… mình có nhìn thấy nó ở ngoài đời thật.”

    “Hả?” Tiếng kêu kinh ngạc của Trương Nhã Tuyên ở đầu dây bên kia, sau đó là tiếng hỏi gấp gáp: “Cậu nhìn thấy ở đâu?”.

    “Mình…” Thu Hạ Hạ do dự một giây rồi nói ra hết những lo nghĩ trong
    lòng: “Hôm nay lúc đưa “chiến thư” cho Âu Dương Dị, mình nhìn thấy trong
    ngăn bàn của cậu ta… Nhã Tuyên… cậu nói thử xem có khi nào Âu Dương Dị
    chính là tên sát nhân đó?”.

    Đầu bên kia im lặng vài giây, Thu
    Hạ Hạ chờ mãi đâm phát hoảng liền hỏi: “Nhã Tuyên, tại sao cậu không nói
    gì? Có chuyện gì sao?”.

    “Hạ Hạ!”, vài giây im lặng trôi qua, Trương Nhã Tuyên bắt đầu nói: “Cậu có chắc chính là cái huy hiệu đó không?”.

    “Mình chắc chắn!” Thu Hạ Hạ trả lời không chút do dự.

    “Cũng chắc chắn là ngăn kéo của Âu Dương Dị?”

    “Chắc chắn 100%!”

    Bên kia lại im lặng, một lúc sau, Thu Hạ Hạ mới nghe thấy tiếng của
    Trương Nhã Tuyên: “Mình nghĩ chuyện này tốt nhất là gọi cả nhóm mình
    đến, mọi người cùng nhau thảo luận. Hạ Hạ, cậu thấy thế có được không?”.


    Đến cái lúc này rồi còn có thể không được ư?

    Sát cửa
    sổ trong cửa hàng kem có tên Mãng Quả Đa Đa (Tên gọi này cũng chỉ một
    loại sữa chua uống có thêm xoài – ND), ngồi vây xung quanh một chiếc bàn
    là bốn cô gái trẻ trung xinh đẹp đang chụm đầu lại với nhau. Sau khi
    nghe ngóng tỉ mỉ, một lát sau, bốn cái đầu tách ra, mỗi người mang mỗi
    vẻ mặt khác nhau.

    “Cool! Một kẻ giết người rất có cá tính! Nếu
    đó thực sự là Âu Dương Dị thì mình còn muốn được chụp ảnh cùng cậu ta
    nữa cơ!” Đoạn Khanh Nhi thốt lên với khuôn mặt và ánh mắt lộ đầy vẻ
    ngưỡng mộ.

    Lạc Phán Phán tát nhẹ lên má Đoạn Khanh Nhi, “Đoạn
    cô nương, cái tên sát nhân đó, không phải là các anh chàng sát thủ đẹp
    trai, lạnh lùng trong mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn đâu, OK?”.
    Trương Nhã Tuyên lí trí đưa ra suy nghĩ và ý kiến của cô, “Mình nghĩ,
    nếu Âu Dương Dị chính là tên sát nhân ấy thì Hạ Hạ, tốt nhất là cậu bỏ
    ngay kế hoạch lần này đi rồi sau đó gặp gỡ, tiếp xúc với cậu ta ít thôi,
    sự an toàn của bản thân rất quan trọng.”



    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:05 am

    6

    Thu
    Hạ Hạ mặt mày đau khổ: “Nhưng mình đã đưa “chiến thư” cho cậu ta rồi,
    hẹn cậu ta 8 giờ tối nay ở bên đài phun nước trong công viên Thủy Tinh
    chờ mình.”

    “Thế cậu vẫn muốn đi phải không?” Đoạn Khanh Nhi nghiêng đầu nhìn Thu Hạ Hạ vẻ quan tâm.

    “Mình cũng không biết nữa!” Thu Hạ Hạ không ngừng tỏ ra khổ sở.

    “Mình nghĩ tốt nhất là đi gặp. Các cậu thử nghĩ xem, bây giờ cũng không
    chắc Âu Dương Dị có phải là tên sát nhân đó không? Hoặc nếu Âu Dương Dị
    đúng là tên sát nhân thì chẳng phải những học sinh nữ trường mình đang
    gặp nguy hiểm sao? Mình nghĩ nếu có thể, tốt nhất là nên điều tra rõ
    ràng xem Âu Dương Dị có phải chính là tên sát nhân đó hay không. Mình
    thấy chúng ta không nên bàn lùi nữa, nhóm mình thành lập ra không phải
    để bảo vệ chính nghĩa hay sao?” Lạc Phán Phán đưa ra ý kiến của mình.

    Ba người còn lại im lặng một lát, sau đó Trương Nhã Tuyên cất lời: “Mình đồng ý với Phán Phán.”



    Đoạn Khanh Nhi cũng gật đầu: “Mình cũng đồng ý.”

    Tiếp dó ánh mắt mọi người dừng lại ở Thu Hạ Hạ, mấy cô cùng đồng thanh hỏi: “Hạ Hạ, ý cậu thế nào?”.

    Thu Hạ Hạ nhìn mọi người đang nhìn mình, nghĩ một chút rồi cũng gật
    đầu: “Mình cũng đồng ý. Thế bây giờ chúng ta chuẩn bị một chút cho cuộc
    hẹn, còn không đầy một tiếng nữa là 8 giờ rồi.”

    “OK!” Lạc Phán
    Phán gật đầu rồi thận trọng nói: “Mấy người chúng ta cũng đi chuẩn bị
    chút đồ phòng vệ, lát nữa bọn mình sẽ đứng cách cậu không xa để bảo vệ
    cho cậu.”
    “Được! Vậy mỗi người chúng ta cũng nên tự chuẩn bị một chút!” Bốn cô cùng đứng dậy rất ăn ý.

    Gió buổi tối hiu hiu, trời đầy sao lấp lánh, tiếng côn trùng kêu rả
    rích từ trong đám cỏ. Ánh trăng sáng, trong như thủy ngân mềm mại tựa
    tấm lụa sa-tin tràn ngập khắp công viên, chiếu sáng đài phun nước ở
    trung tâm công viên. Dòng nước phun ra từ đài phun như những giọt pha lê
    lấp lánh, nhảy múa trong không trung rồi rơi xuống như những nàng tiên
    xinh đẹp giáng trần, phát ra những thanh âm tí ta tí tách ở đáy hồ.

    Ở trước đài phun nước, một cô gái xinh xắn đứng cạnh chàng trai khôi
    ngô tuấn tú, một dòng sông trăng ngập tràn soi sáng hai người, soi tỏ
    gương mặt thánh thiện của họ.

    “Âu Dương Dị, cậu nhất định không
    thể hẹn hò với mình sao? Mình bảo đảm sẽ không giống như đám con gái
    hay quấn lấy, gây phiền nhiễu cho cậu đâu. Chỉ cần Chung Ngọc Thanh nói
    một câu xin lỗi, mình sẽ chia tay cậu ngay tức khắc! Mình bảo đảm khi
    cậu hẹn hò với mình, cậu sẽ không phải chịu bất cứ tổn thất nào!” Cô gái
    cất tiếng nói, âm thanh nhẹ như gió thoảng trong đêm tối




    “Nhưng
    hẹn hò cùng cậu thì mình cũng chẳng có lợi gì, có đúng vậy không?” Âu
    Dương Dị cười dịu dàng, cậu cười, mắt cậu cũng cười. Nhưng Thu Hạ Hạ bị
    ám ảnh bởi bài báo nên nụ cười dịu dàng đó biến thành nụ cười toan tính,
    quỷ quyệt. Cô không thể không nghĩ tới chiếc huy hiệu bằng đồng đó, cái
    huy hiệu đó sau này sẽ tự động ở trên thi thể cô gái bị đánh đập rồi bị
    giết chết. Cô kìm nén một cơn rùng mình, sau đó nhìn Âu Dương Dị với
    ánh mắt phòng vệ, một tay nắm cổ áo, một tay nắm chặt bình xịt phòng kẻ
    xấu ở trong túi, giọng run rẩy hỏi: “Cậu… cậu cần cái gì… cái gì có
    lợi?”.

    Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô, Âu Dương Dị cười rất vui vẻ: “Cậu yên tâm! Mình không có hứng thú với Thái Bình Công Chúa.”

    “Âu Dương Dị, có phải là cậu tìm…” Tâm trạng thất thường của Thu Hạ Hạ
    khiến cô xúc động thốt ra nửa chừng rồi im bặt bởi vì hai chữ “sát nhân”
    lại vừa thoáng qua trong tâm trí cô.



    “Gì cơ?” Nụ cười trong mắt Âu Dương Dị tắt dần, tối nay cô ấy có vẻ rất kỳ lạ.

    “Ơ … không … không có gì …” Thu Hạ Hạ vội vàng lắc đầu, xua tay cười
    giả ngốc sau đó đổi chủ đề: “Này… Âu Dương Dị, cậu có thể nói lý do cậu
    không muốn hẹn hò với mình không?”. Mắt cô thì nhìn Âu Dương Dị nhưng
    trong đầu lại nghĩ đến tên sát nhân mà báo chí đã đưa tin. Càng cố ép
    bản thân không nghĩ nữa thì những câu chữ trong bài báo ấy lại càng hiện
    ra trong đầu cô. Đặc biệt là chiếc huy hiệu bằng đồng lúc ẩn lúc hiện
    trong tâm trí như thể nó sợ cô quên mất nó không bằng.

    “Không thể!” Cậu trả lời rất thẳng thừng.

    “Ờ… Thế thôi vậy…” Tiếp theo phải nói gì đây? Ánh mắt cầu cứu “chi
    viện” của Thu Hạ Hạ nhìn về phía vườn hoa cách đài phun nước không xa.

    Âu Dương Dị cũng nhìn theo hướng cô vừa nhìn, thấy kỳ lạ liền hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”.



    Thu Hạ Hạ sợ quá liền thu ánh nhìn lại, hoảng hốt lắc đầu: “Không có! Không có! Mình không nhìn gì hết!”.

    Không có mới lạ! Âu Dương Dị nhìn biểu hiện khả nghi của cô sau đó lại
    nhìn về phía vườn hoa, rồi lại quay lại nhìn Thu Hạ Hạ, chau mày quan
    tâm hỏi: “Hạ Hạ, có phải có chuyện gì đúng không?”.

    Trong đầu
    Thu Hạ Hạ chỉ toàn nghĩ đến tên sát nhân và huy hiệu bằng đồng, đầu cô
    cúi thấp, không ngừng lắc mà không để ý thấy ngữ khí quan tâm và sự lo
    lắng trong mắt Âu Dương Dị.

    “Hạ Hạ, nhìn mình này.” Âu Dương Dị đặt đầy đặn của mình lên vai cô.
    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:05 am

    Một
    cảm giác ấm áp từ trong lòng cậu truyền tới trái tim cô, cô ngẩng mặt
    lên nhìn vẻ tươi trẻ, sinh động còn sáng hơn cả ánh trăng của cậu. Gió
    thổi làm bay mái tóc dài của cô, hàng vạn sợi đen tuyền tuôn chảy như
    từng đợt sóng tuôn trên dòng suối trăng.
    Mắt cậu nhìn xuống, ánh
    mắt ấm áp nhìn cô, đôi mắt đen láy trong màn đêm ánh lên những tia sáng
    khác thường. Ánh mắt chảy ngầm bên trong như những đợt sóng dịu dàng hơn
    cả ánh trăng. Những cơn gió đêm thổi bay làn tóc mái mềm mại, làm lộ
    vầng trán cao của cậu. Dưới ánh trăng, gương mặt cậu tỏa ra ánh hào
    quang, thần thái giống như thiên thần.

    “Hạ Hạ, thực ra chúng ta không thể hẹn hò nhưng vẫn có thể làm bạn. Cậu có tâm sự gì có thể kể cho mình.”

    Giọng cậu nhẹ nhàng, ấm áp theo gió lướt bên tai cô. Cô say mê ngắm
    cậu, trong suy nghĩ của cô, ngoài người con trai có khuôn mặt anh tuấn
    và nụ cười ấm áp này ra, tên sát nhân hay huy hiệu bằng đồng gì đó đều
    đã bay đến nơi cách xa hàng ngàn hàng vạn dặm rồi.

    Ánh mắt cậu bỗng dịu dàng lạ thường, bàn tay đầy đặn và có hậu nhẹ nhàng chạm lên những sợi tóc mềm mượt của cô…

    Bỗng nhiên âm thanh của cành, lá cây rung dữ dội vang lên từ phía cây dây leo mọc giữa vườn hoa



    Thu Hạ Hạ giật mình, lập tức nhảy ra cách Âu Dương Dị ba bước, mắt vô thức nhìn về phía vườn hoa, má đỏ bừng.

    Âu Dương Dị cũng nhìn về phía vườn hoa sau đó nhìn sang Thu Hạ Hạ ánh mắt nghì ngờ: “Lại cái gì nữa thế?”.

    Tựa hồ như Âu Dương Dị vừa thốt lên thì Thu Hạ Hạ nói ngay: “Hình như… hình như là trời nổi gió rồi…”.

    “Bên đó có cái gì vậy nhỉ?” Âu Dương Dị lại nhìn về phía vườn hoa.



    “Tuyệt đối không có gì! Thật sự là không có gì!” Ngữ khí lập cập của cô
    khiến cho Âu Dương Dị không nén nổi phải nhìn vào mắt cô.

    Không có gì mới là lạ!


    Trong
    vườn hoa, ba cô gái nấp dưới cây hoa dây leo, một cô trong số đó bị hai
    cô còn lại ép “dẹt lét” giống như cái bánh kẹp kem. Trên đám cỏ ở xung
    quanh rải đầy những là “dụng cụ phòng kẻ xấu” lấy trộm từ nhà mang ra
    đây như: chổi, chảo, gậy lau sàn và đến cả dép lê cũng được trưng dụng
    nốt.

    “Đoạn Khanh Nhi! Không phải đã bảo cậu đừng động đậy nữa
    hay sao?” Đứng cạnh Đoạn Khanh Nhi, Lạc Phán Phán che miệng Khanh Nhi,
    hạ giọng trách móc, “Đừng có động đậy! Và cũng đừng gây ra tiếng động gì
    nữa đấy! Biết chưa hử?”.

    Đoạn Khanh Nhi gật đầu một cách khó khăn.

    Nói đến đây, Lạc Phán Phán mới buông tay, bọn họ lại tiếp tục quan sát hai người đang đứng trước đài phun nước.

    “Âu Dương Dị, nếu chúng mình làm bạn thì cậu sẽ giúp mình có phải
    không? Thì là sự giúp đỡ giữa những người bạn với nhau ấy, chờ đến lúc
    Chung Ngọc Thanh nói xin lỗi, chúng mình lại trở về với tư cách bạn bè,
    có được không?” Thu Hạ Hạ sợ Âu Dương Dị phát hiện ra các bạn cô đang
    nấp trong vườn hoa, vội vàng kéo tay áo của cậu rồi nói to chuyển chủ đề
    nhằm đánh lạc hướng cậu.



    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:06 am

    Lời thách đố tình yêu – Ni Xảo Nhi – Chương 2.3



    Âu Dương Dị lúc này mọi sự chú ý đều tập trung vào cánh tay đang kéo
    tay áo cậu, rồi dứt khoát từ chối lời đề nghị của cô: “Không được.”
    “Tại sao? Không phải cậu nói là chúng ta có thể làm bạn sao?” Thu Hạ Hạ
    hỏi với vẻ không hài lòng, tên sát nhân cũng tạm thời biến mất khỏi suy
    nghĩ của cô.

    Nụ cười dịu dàng trên môi Âu Dương Dị nhạt dần,
    nỗi buồn từ đáy mắt cậu thoáng qua, một tiếng thở dài nhẹ tựa không khẽ
    thốt ra từ miệng cậu, không đợi Thu Hạ Hạ nghe được thì đã bị gió thổi
    bay đi mất. Cậu nhìn thẳng vào cô, nói nghiêm túc: “Việc kết bạn và đồng
    ý giúp đỡ là hai việc hoàn toàn khác nhau. Mình không muốn gặp phiền
    phức.”

    Thu Hạ Hạ ngẩn người khi nhìn thấy thần sắc không giống
    ngày thường của cậu. Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của cậu ấy là thế
    nào? Không phải cậu ấy vừa thở dài sao? Đâu mới là con người thật của
    cậu ta?
    “Bốp!”



    Thu Hạ Hạ còn chưa thoát ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ thì lại có âm thanh vang lên từ phía vườn hoa.

    “Có cái gì ở đó vậy nhỉ?” Âu Dương Dị quay đầu nhìn.

    Thu Hạ Hạ sợ xanh mắt mèo, đưa tay xoay đầu Âu Dương Dị quay lại: “À!
    Chắc là có con côn trùng ở trên lá cây rơi xuống đất đấy.”

    “Con côn trùng to đùng ấy nhỉ…”



    “Đúng! Đúng! Ha ha!” Thu Hạ Hạ được thể “cười hôi”, trong lòng thầm rủa
    mấy cô bạn: Mấy đứa nha đầu thối đáng chết này đến để bảo vệ cô hay là
    đến để gây thêm rắc rối cho cô nữa không biết?

    Trong vườn hoa,
    mấy đứa “nha đầu thối đáng chết” bị Thu Hạ Hạ rủa thầm cũng đang bâu
    lại, trợn mắt mắng Đoạn Khanh Nhi: “Cậu sao thế hả? Không phải đã nói là
    cẩn thận một chút, đừng có gây tiếng động gì rồi hay sao hả?”.

    “Muỗi nó cắn mình!” Đoạn Khanh Nhi càu nhàu, “Đương nhiên là mình phải
    đập chết nó chứ! Các cậu nghĩ mà xem, muỗi là loài động vật ác ôn thích
    truyền bệnh! Nói có sách mách có chứng, mỗi năm có 700 triệu người bị
    nhiễm các bệnh do muỗi truyền. Cứ 17 người thì có 1 người bị nhiễm bệnh
    truyền nhiễm do muỗi đốt. Các cậu thấy đấy, mình “cute” thế này, lại còn
    quyến rũ cho nên bị con muỗi…”.

    “Im ngay! Nếu không muốn bị dán băng dính!”



    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:07 am

    Ánh mắt của ba cô lại đổ dồn vào hai con người đang đứng trước đài phun nước.

    “Da cậu cũng không đến nỗi nào nhỉ?”

    “Gì cơ?” Thu Hạ Hạ nhất thời không hiểu tại sao Âu Dương Dị đang từ chuyện côn trùng lại nhảy sang chuyện da dẻ.



    Âu Dương Dị khẽ liếc mắt nhìn bàn tay đang ôm má mình, tinh nghịch chế
    giễu: “Mình thấy tay của cậu hình như rất thích mặt mình, cứ như không
    thể nào rời xa được.”

    Thu Hạ Hạ sững người, lập tức nhảy xa ra ba bước, hai má đỏ rực.

    “Âu Dương Dị…”



    Thu Hạ Hạ vừa định nói điều gì đó thì bị Âu Dương Dị ngắt lời: “Mình
    không thể đồng ý làm bạn trai của cậu, cậu nên về nhà đi!”.


    “Mình không thể bỏ cuộc đâu! Mình sẽ quấy nhiễu khiến cậu chịu không
    nổi, cho đến khi cậu gật đầu đồng ý hẹn hò với mình!” Thu Hạ Hạ cứng
    đầu, nói chắc như đinh đóng cột.

    Âu Dương Dị cười mỉm rồi nói: “Tùy cậu! Có cần mình đưa cậu về nhà không?”.

    “Không cần!”



    Sau khi nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Âu Dương Dị khi thấy phản ứng
    có phần hơi kịch liệt vừa rồi của mình, Thu Hạ Hạ mới giật mình liền
    nhanh chóng chống chế, “Nhà mình gần thôi, mình tự về là được rồi.” Gần
    cái gì mà gần! Từ nhà cô đến chỗ này túc tắc cũng phải đến 3 cây số. Nói
    cho cùng thì cô sợ cậu chính là tên sát nhân, sợ trên đường về nhà sẽ
    lôi cô vào một con hẻm tối nào đó, “rắc” một cái giải quyết xong cô. Rồi
    ngày mai cô sẽ được cái vinh hạnh lên trang tin “hot”, đồng thời trên
    thế giới này sẽ mất đi “một thiếu nữ xinh đẹp như nụ hoa đang chúm chím
    nở” theo cách nói của cô. Một nguyên nhân nữa là còn mấy tên nha đầu
    trong vườn hoa được việc thì chẳng thấy đâu, chứ hỏng việc thì cầm chắc
    rồi. Cô tuyệt đối không thể không còn chút nghĩa khí nào mà đi được!

    “Vậy mình về trước đây! Cậu về thì cẩn thận một chút.”

    “Ừ! Ừ! Bye bye!!” Thu Hạ Hạ giơ tay chào tạm biệt cậu.

    Âu Dương Dị quay người toan bước đi, bỗng nhiên…



    “Hắt xì…”

    Âu Dương Dị dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía vườn hoa.

    Thu Hạ Hạ hoảng hốt, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía vườn hoa rồi chuyển
    sang nhìn Âu Dương Dị, nhận tranh trước khi đưa mình vào chỗ chết: “Ơ! …
    Là mình hắt hơi…”.

    Âu Dương Dị nghi ngờ nhìn Thu Hạ Hạ một cái rồi nhằm thẳng vườn hoa mà tiến không chút do dự.

    “Âu Dương Dị!” Thu Hạ Hạ sợ hãi lớn tiếng gọi.
    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:08 am

    Âu Dương Dị dừng bước, quay đầu nhìn vẻ hoảng loạn của Thu Hạ Hạ rồi tiến về phía vườn hoa không chút do dự.

    Ba cô nương ở trong vườn hoa cũng sợ đến nỗi thần sắc xinh đẹp chạy đi
    đâu mất cả, vừa thở vừa nhìn đôi giày hiệu Nike đứng trước vườn hoa, hai
    cánh tay dài bạt những cành cây dây leo trong khu vườn…
    “Các bạn
    học sinh thân mến! Xin hỏi ai có thể giải thích một chút là các cậu đang
    làm cái gì thế?” Giọng của Âu Dương Dị nhỏ nhẹ, dịu dàng. Trong đêm tối
    cứ ngỡ là sự yên lặng trước khi ác quỷ trở mặt.
    Các cô đều thở hổn
    hển. Ba cô ở trong vườn hoa càng sợ hãi đến mức lăm lăm trong tay “vũ
    khí chống kẻ xấu” nhưng đều cứng đờ cả lại khi đứng trước “Ngài Sói”.
    Chảo, xẻng cơm, dép lê, chổi tức thời đều “bay” lên không trung, đích
    nhắm đương nhiên là khuôn mặt anh tuấn kia của Âu Dương Dị. Các người
    đẹp trong vườn hoa liền chạy loạn lên, đương nhiên, những cô gái nghĩa
    khí đầy mình ấy không quên kéo theo Thu Hạ Hạ đang sợ đến mức mặt cắt
    không còn giọt máu.

    “Hạ Hạ, cậu còn làm gì mà không chạy?” Cô
    nàng Lạc Phán Phán chạy lên trước kéo Thu Hạ Hạ, nhưng khi nhìn thấy cô
    không hề nhúc nhích thì thắc mắc.



    “Híc…Chân mình sợ quá hóa mềm nhũn, nhấc lên không có nổi nữa rồi…” Thu cô nương mặt đau khổ “khóc dở mếu dở”.

    Lạc Phán Phán và Trương Nhã Tuyên liền bước lên trước giúp cô. Họ kéo
    Thu Hạ Hạ chạy được mấy bước thì phát hiện ra thiếu mất một đồng bọn nên
    đứng lại, quay sang nhìn không hiểu tại sao Đoạn Khanh Nhi vẫn còn yên
    vị tại chỗ.

    Trương Nhã Tuyên hỏi: “Khanh Nhi, sao còn không đi?”.

    Đoạn cô nương nhìn chăm chăm vào đống vũ khí đang “an tọa” ở phía Âu
    Dương Dị, mặt thiểu não: “Cái chảo kia là “bảo bối” của mẹ mình, mình
    lấy trộm mang đi…”.

    “Híc! Giờ là cái lúc nào rồi hả? Đừng có
    nghĩ nhiều thế nữa! Việc cấp bách bây giờ là phải bảo đảm an toàn cho
    tính mạng! Chạy đi!” Lạc Phán Phán liền kéo Khanh Nhi chạy theo các bạn
    nhằm hướng cửa công viên mà chạy thoát thân.

    Đoạn Khanh Nhi vừa chạy vừa nói vào tai Thu Hạ Hạ:



    “Hạ Hạ, sau này chuyện của cậu với Âu Dương Dị tụi mình sẽ không can thiệp vào nữa, hai cậu hãy hẹn hò đi nhé!”.

    “Hả? Ý gì vậy hả? Cậu ấy có phải là tên sát nhân hay không còn chưa được làm sáng tỏ đâu nhé!” Thu Hạ Hà vừa chạy vừa hỏi.

    “Đừng có ngốc nữa, làm gì có tên tội phạm giết người nào đẹp trai như
    thế? Mình thấy hai cậu vừa trúng “tiếng sét ái tình” đấy, hãy nắm chặt
    cơ hội đi! Chúng mình còn có nhiệm vụ riêng của bản thân, sau này cậu
    phải tự mình cố lên nhé!”



    “Đẹp trai thì không phải là
    kẻ giết người à? Đây là kiểu lôgíc gì vậy…?” Thu Hạ Hạ bĩu môi vẻ không
    đồng ý, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy vui vui. Không biết là
    do Đoạn Khanh Nhi nói Âu Dương Dị không phải tên sát nhân, hay tại cô
    ấy nói giữa cô và Âu Dương Dị có “tiếng sét ái tình”











    Ngày thứ hai.

    Lớp học rất im ắng, chỉ nghe thấy tiếng ma sát của ngòi bút chạy trên
    giấy “sột soạt” vang lên trong lớp. Có tiếng một, hai học sinh đang thảo
    luận về bài học, âm thanh cũng rất nhỏ vì sợ làm ảnh hưởng tới các bạn
    khác.

    Bây giờ là giờ tự học, các giáo viên đều bỏ đi họp hết cả
    cho nên học sinh có thể làm việc riêng tự do, miễn sao không làm ảnh
    hưởng tới người khác là được.

    Thu Hạ Hạ đang ngồi ở vị trí của
    mình, trên bàn có cuốn sách đang dựng thẳng đứng ra chiều đang chăm chỉ
    đọc ghê lắm.Trương Nhã Tuyên ngồi ở trên quay đầu lại, định bụng mượn
    Thu Hạ Hạ cuốn tiểu thuyết diễm tình để giết thời gian, nhìn thấy bộ
    dạng chăm chỉ học hành của cô thì không nén nổi sự ngưỡng mộ. Cô lẳng
    lặng nhìn bìa cuốn sách để xem bạn chí cốt đang học môn gì thì bỗng
    nhiên nửa khuôn mặt chuyển sắc đen. Cô đột nhiên kích động tới mức muốn
    đâm đầu vào kính. Người bạn tốt của cô đang “chăm chỉ học hành” nhưng
    lại cầm sách ngược.
    Nói đúng hơn là nhãn vở ở giấy bọc bên ngoài cuốn sách có viết chữ “Ngữ văn” đã bị lộn ngược.



    Có lẽ là khi bọc sách, Thu Hạ Hạ không để ý để nhãn vở bị ngược mà
    thôi. Trương Nhã Tuyên tự an ủi bản thân rồi nhìn nội dung cuốn sách,
    mắt “quét” qua một lượt, nửa khuôn mặt còn lại của cô cũng biến nốt
    thành màu đen. Bây giờ thì cô lại kích động tới mức muốn túm Thu Hạ Hạ
    rồi cho đâm đầu vào kính bởi vì cái cô bạn chí cốt họ Thu tên Hạ Hạ ấy
    đang cầm trên tay cuốn sách bên ngoài giấy bọc thì viết là “Ngữ văn”
    nhưng bên trong thì là một cuốn tiểu thuyết tình yêu, và đích thực là
    cuốn “sách” ấy đã bị cầm ngược…

    “Hạ Hạ!” Trương Nhã Tuyên kìm
    giọng, gọi nhỏ. Thu Hạ Hạ không có tí ti phản ứng nào, mắt vẫn nhìn cố
    định vào cuốn sách, nhưng ánh mắt lại vô thần, không biết cô đang nhìn
    cái gì.

    Trương Nhã Tuyên lại gọi cô mấy lần nữa nhưng tuyệt
    nhiên vẫn không có chút phản ứng nào. Nhẫn nại cỡ như Trương Nhã Tuyên
    cũng chịu không nổi phải dùng tay khều nhẹ Hạ Hạ.

    “Hả? Tan học rồi à?” Thu Hạ Hạ trợn mắt, vèo một cái đứng dậy.



    Không khí yên tĩnh của lớp học bị phá vỡ. Trong chớp mắt, mấy chục cặp mắt “bắn” về phía Thu Hạ Hạ.

    “Ơ…” Thu Hạ Hạ gãi gãi đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thu Hạ Hạ
    nở nụ cười như con ngốc với các bạn trong lớp đang đảo mắt khinh khỉnh
    nhìn cô. Sau đó nhìn bọn họ đang giương cặp mắt khinh khi, cô nhìn ngang
    ngó dọc hỏi:

    - “Cái gì thế? Sao Hỏa đâm vào trường mình rồi sao?”.

    Bọn họ điên cả rồi. Trương Nhã Tuyên ngồi bên cạnh, chịu không nổi cảnh
    bạn thân của mình “nhục dần đều” trong mắt họ liền kéo cô ngồi xuống.
    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:08 am

    “Híc, sao vậy?” Thu Hạ Hạ hạ giọng hỏi, mắt bối rối nhìn bạn chí cốt, trong đầu mù tịt, toàn là “hồ dán”, chẳng hiểu gì.

    “Không có gì! Chỉ là mùa xuân đã đến rồi thôi.” Trương Nhã Tuyên gõ gõ vào đầu Thu Hạ Hạ, hạ giọng trả lời nghiêm túc.

    Thu Hạ Hạ bối rối cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nghệt ra quay đầu
    lại nhìn bạn thân: “Không đúng! Rõ ràng bây giờ đang là mùa hạ mà!”.
    “Thế à? Vừa rồi nhìn cậu với bộ dạng đong đầy “ý xuân” (ở đây có sự
    chơi chữ, trong tiếng Trung “ý xuân” còn có nghĩa là tương tư) như thế,
    mình còn tưởng thời gian quay ngược, trở lại mùa xuân rồi cơ!” Trương
    Nhã Tuyên nở nụ cười trêu chọc.



    Bây giờ Thu Hạ Hạ mới
    phát hiện ra là bạn chí cốt đang cười mình, dẩu môi phản kháng: “Cậu
    “chơi” mình, mình mặc kệ cậu bây giờ!”, rồi quay đầu sang một bên bỏ mặc
    Trương Nhã Tuyên.

    “Được rồi! Không cười cậu nữa. Hạ Hạ, vừa
    rồi cậu nghĩ cái gì thế? Có tâm sự phải không?” Trương Nhã Tuyên nhìn Hạ
    Hạ, hỏi với vẻ quan tâm.
    “Mình…” Thu Hạ Hạ nghiêm túc quay lại,
    ánh mắt nhìn Trương Nhã Tuyên đượm chút lo âu, “…Mình đang nghĩ đến
    chuyện Âu Dương Dị.”

    “Hạ Hạ, nếu vì chuyện cá cược thì chúng mình bỏ đi có được không?
    Mình không sao đâu. Nhìn cậu vì chuyện này mà phiền lòng, mình sẽ cảm
    thấy rất lo lắng.” Trương Nhã Tuyên chăm chú nhìn Thu Hạ Hạ, trong mắt
    là sự quan tâm rất trong sáng.



    “Thực ra…” Thu Hạ Hạ
    ngập ngừng một lát. Sau khi ngẩng đầu lên nhìn thấy sự quan tâm nồng hậu
    của người bạn thân thiết, cô mới lắp ba lắp bắp nói ra hết mọi sự nghĩ
    ngợi để ở trong lòng, “Thực ra… mình không đơn giản chỉ là nghĩ tới việc
    cá cược. Mình… mình chỉ sợ rằng, nếu như Âu Dương Dị chính là tên sát
    nhân thì mình không biết lúc ấy mình cần phải làm gì.”

    Trương Nhã Tuyên nghiêm túc nghĩ một hồi, quay đầu hỏi Thu Hạ Hạ:

    “Cậu nghĩ Âu Dương Dị là tên sát nhân phải không?”.

    “Tất nhiên là không phải!” Thu Hạ Hạ trả lời không do dự. Nói xong lại
    phát hiện ra hình như mình trả lời hơi nhanh liền giải thích, “Bởi vì Âu
    Dương Dị là người lời nói đi đôi với việc làm như vậy, cậu ấy không
    giống kiểu có thể làm ra những việc tàn bạo như thế… Tuy cậu ta là người
    từ miệng không “phun” ra nổi một câu nói dễ nghe, đối xử với con gái
    cũng không ga-lăng tý nào…”. Thu Hạ Hạ càng nói âm thanh càng nhỏ, càng
    nói đầu cúi càng thấp, càng nói càng cảm thấy không thích tý nào. Đáng
    chết! Sao cô lại có cảm giác chột dạ? Cô đang chột dạ cái gì cơ chứ!?
    Thu Hạ Hạ ngấm ngầm trấn an bản thân một hồi, giận dỗi quyết định ngó
    lơ, không thèm để ý đến cảm giác kỳ lạ trong lòng. Ngẩng đầu lên thấy
    ánh mắt gian xảo của Trương Nhã Tuyên đang nhìn thấu tận đáy lòng cô.



    Thu Hạ Hạ đỏ mặt, hét to lên để che đậy cảm giác kỳ lạ trong lòng:
    “Này! Cậu nhìn mình với ánh mắt gì vậy? Mình với cậu ấy thực sự không có
    gì, nếu lúc đầu không vì đánh cược với Chung Ngọc Thanh, thì mình thực
    lòng không muốn đi làm quen với Âu Dương Dị, càng không nói tới chuyện
    tiếp cận loại người như cậu ta! Cậu cũng biết mình chúa ghét cái loại
    công xòe đuôi thích dùng gương mặt búng ra sữa đi lừa con gái ngây thơ
    như thế mà!”.
    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:09 am

    Âm
    lượng quá lớn ngay lập tức thu hút ánh mắt khinh khỉnh và phản ứng của
    cả lớp. Một anh chàng nóng tính còn thẳng tính hét lên: “Này! Các cậu có
    chuyện gì thì ra khỏi lớp mà nói! Đừng có làm ảnh hưởng tới việc xem
    sách của tôi!”.



    “Xem album ảnh của các em người mẫu
    chân dài phải không?” Cậu học sinh nhàn rỗi không có việc gì ngồi bên
    cạnh dẩu mỏ ngắt lời.

    Lời nói “đâm trúng tim đen” lập tức làm
    chuyển hướng ánh mắt của cậu nam sinh nóng tính. Cậu ta quay đầu trợn
    mắt nhìn cậu bạn vô công rỗi nghề, đỏ mặt giận dữ: “Liên quan gì đến
    cậu!”.

    Nhìn thấy hai cậu bạn chuẩn bị nhảy vào nhau, Trương Nhã
    Tuyên liền đứng dậy giảng hòa: “Các cậu đừng cãi nhau nữa. Tớ với Hạ Hạ
    ra ngoài.” Nói rồi kéo Thu Hạ Hạ, “Hạ Hạ, chúng ta ra ngoài.”


    “OK!” Thu Hạ Hạ cũng nhanh chóng đứng dậy, trước khi ra ngoài không quên
    nhờ bạn nữ ngồi phía sau, “Lát nữa nếu cô giám thị tới thì bảo chúng tớ
    đi vệ sinh nhé!”.



    Chờ cô bạn ngồi sau gật đầu đồng ý,
    Thu Hạ Hạ mới hoan hỉ kéo tay Trương Nhã Tuyên đi thẳng một mạch, đầu
    không ngoảnh lại ra khỏi lớp học.

    Hai cô gái rón rén để tránh
    giáo viên giám thị, đi ra đằng sau khu phòng học mới dám mở miệng tiếp
    tục chủ đề đang còn dở dang.

    “Hạ Hạ, cậu lo lắng cho Âu Dương Dị…”



    Trương Nhã Tuyên còn chưa nói hết nhưng đã khiến Thu Hạ Hạ mặt đỏ như
    gấc, vội vã cắt ngang: “Mình không có lo lắng cho cậu ta!”.


    “OK! OK!” Trương Nhã Tuyên liếc Hạ Hạ má đỏ bừng “không hỏi mà tra” một
    cái, cũng không bóc trần, chỉ cười cười, tốt bụng nói tiếp, “Mình biết
    cậu không lo lắng cho cậu ta, nhưng suy cho cùng cậu ta là nhiệm vụ mới
    của cậu. Cậu phải có trách nhiệm với việc của cậu ta, có đúng không?”.

    Thu Hạ Hạ thận trọng nghĩ một lát, mới gật đầu đồng ý: “Đúng! Đúng là như vậy!”.

    Nhìn bộ dạng cô đang cố gắng tự huyễn hoặc mình như thế, Trương Nhã Tuyên không nhịn được cười.



    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:09 am

    “Này!
    Cậu cười cái gì? Người ta đang rất nghiêm túc đấy!!” Thu Hạ Hạ tức
    giận, trợn mắt nhìn cô bạn thân đang cười tươi roi rói.

    “OK!
    OK! Mình biết là đang rất nghiêm túc!” Trương Nhã Tuyên cười một lúc mới
    nén lại. Cô nghiêng đầu nghĩ, một lúc sau mới nói ra ý kiến của mình:
    “Cho nên, mình nghĩ tốt nhất cậu nên tiếp tục điều tra thêm. Nếu cuối
    cùng thực sự điều tra ra Âu Dương Dị chính là tên sát nhân thì cậu có
    thể thuyết phục cậu ta đi đầu thú. Nếu không phải thì cậu có thể trút
    được hòn đá đang đè nặng trong lòng. Như vậy, cũng coi như cậu có trách
    nhiệm với chuyện này và có trách nhiệm với các bạn học sinh trường mình
    rồi.”

    “Cái này…”, Thu Hạ Hạ theo thói quen đưa tay lên vân vê
    môi, nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu đồng ý, “cậu nói cũng đúng. Mình
    quyết định sẽ tiếp tục điều tra.”

    Trương Nhã Tuyên lặng lẽ cúi
    đầu lắng nghe. Nghe xong, có một tia “gian manh” bất thình lình thoáng
    qua trong con ngươi hiền dịu, một ý kiến tuyệt vời đã xuất hiện trong
    đầu. Cô mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Thu Hạ Hạ, dùng giọng điệu rất dịu
    dàng vốn có của mình đặt ra một “cái bẫy”: “Hạ Hạ, đột nhiên mình nghĩ
    tới một đề nghị rất hay, cậu có muốn nghe không?”.



    “Là
    ý kiến gì hay? Cậu mau nói đi, đừng có “mỡ treo miệng mèo” mình nữa!”,
    Thu Hạ Hạ thật thà, chẳng nghĩ gì nhiều liền vội vàng hỏi, chẳng cần
    “sói xám” lừa cũng tự mình “nhảy vào bẫy”.

    “Sói xám” mỉm cười,
    dịu dàng khéo léo dẫn dắt từng bước: “Sử dụng phương pháp 24 giờ theo
    dõi! Giai đoạn này cậu dành 24 giờ mỗi ngày theo sát cậu ta. Chỉ cần cậu
    ta gây án thì cậu có thể ngay lập tức bắt cậu ta! Nếu cậu theo dõi cậu
    ta trong khoảng thời gian này không thấy có hành động nào khác thường,
    mà báo vẫn tiếp tục đưa tin về tên sát nhân thì có thể chứng minh cậu ta
    trong sạch rồi!”. Trên thực tế, chủ ý của Nhã Tuyên là tạo điều kiện
    cho hai người bọn họ, kéo hai người bọn họ đến gần với nhau.



    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:10 am

    Mắt
    Thu Hạ Hạ sáng lên, mặt nhìn Trương Nhã Tuyên với vẻ sùng bái, hai tay
    chắp trước ngực nói: “Nhã Tuyên, cậu quả là quá thông minh, quá thông
    minh rồi!”.

    Đã biết thế nào gọi là “bị người bán rồi còn giúp
    người ta đếm tiền” rồi chứ? Không biết thì mời nhìn Thu Hạ Hạ lúc này đi
    ạ! Cho nên mới nói, cái bẫy của sự “dịu dàng” là đáng sợ nhất. Cô bé
    quàng khăn đỏ, sau này nếu gặp trường hợp tương tự như thế thì nhớ là
    phải chạy đấy nhé!

    Hai người mải nói chuyện rồi vô tình đi vào sân vận động sau của vườn trường mà không biết.



    Sân vận động sau gần cửa sau của trường, tương đối hẻo lánh. Trừ những
    học sinh trốn học và đánh nhau thì có rất ít người tới. Hai bên sân vận
    động là hai hàng cây ngọc lan trắng tán lá um tùm, rậm rạp; lá của tán
    cây to bóng mướt, mơn mởn. Bãi cỏ bên kia sân vận động càng rộng rãi, cỏ
    cây tươi non dưới ánh mặt trời càng xanh mượt. Bãi cỏ xanh hệt như một
    tấm thảm tự nhiên mềm mại, tuyệt đẹp, thẳng một mạch đến cổng sau của
    trường.

    Giải quyết được nỗi phiền muộn trong lòng, Thu Hạ Hạ đã
    lấy lại được tinh thần. Cô liếc mắt về phía cửa sắt không xa lắm, hai
    mắt không an phận đảo ngang đảo dọc như rang lạc, sau đó nhìn với vẻ
    mong đợi về phía Trương Nhã Tuyên, xúi bẩy: “Nhã Tuyên, đằng nào chúng
    ta cũng ra đây rồi, chi bằng nhân cơ hội này ra ngoài chơi đi!”.

    Luôn là học sinh giỏi toàn diện, Trương Nhã Tuyên do dự: “Như thế có được không? Ngộ nhỡ bị cô giáo phát hiện…”.

    Thu Hạ Hạ vội vã ngắt lời Trương Nhã Tuyên, tha thiết nói bảo đảm:
    “Không có! Không có đâu! Mình đã nhờ cô bạn ngồi đằng sau, nếu cô giáo
    tới, bạn ấy sẽ nói với cô là chúng mình ra nhà vệ sinh.”



    “Nhưng mà”, Trương Nhã Tuyên vẫn do dự chưa quyết, “đi vệ sinh có cần
    lâu đến như thế này không? Cô giáo sẽ biết chứ? Cô ấy đâu có ngốc.”

    “Không sao đâu! Nếu cô giáo hỏi tới, đến lúc ấy mình sẽ nói cậu bị đau
    bụng, mình đi cùng cậu là được. Đi thôi!” Nói rồi Thu Hạ Hạ không để
    Trương Nhã Tuyên do dự thêm, kéo tay cô nhằm hướng cổng sắt mà tiến.

    Trương Nhã Tuyên bị động cứ để Thu Hạ Hạ kéo đi, miệng còn cằn nhằn:
    “Vì sao lại là mình đau bụng, sao không phải là cậu đau hả?”.

    “Ây da! Kệ đi mà!”

    Thu Hạ Hạ quyết định áp dụng kế sách theo dõi sát sao để đối phó với Âu Dương Dị!
    Vậy là, trong vài ngày tiếp theo, ngoài thời gian lên lớp, bất luận là
    Âu Dương Dị mua đồ ăn sáng, chạy bộ hay đi tắm, cô đều phải theo sát,
    thậm chí đến cả lúc ngủ, cô cũng như con thạch sùng nằm trên ban công
    nhà Âu Dương Dị, thường xuyên mở to mắt theo dõi xem Âu Dương Dị ở trong
    phòng có động tĩnh gì kỳ lạ không. Nhưng trong thời gian đó có mấy lần
    đều bởi vì kỹ thuật theo dõi của cô không đúng mà suýt chút nữa bị Âu
    Dương Dị phát hiện. Thế nhưng để sự việc sớm có ngày minh bạch, cô chỉ
    có thể tiếp tục “ngốc nghếch”. Cô thề là thật sự không phải bởi vì muốn
    nhìn trộm Âu Dương Dị tắm, cô mới tiếp tục theo dõi đâu nhé!



    Nói đến Âu Dương Dị, cậu ta cũng chẳng phải là “gà mờ”, mấy hôm liền
    không nhìn thấy Thu Hạ Hạ quấn lấy cậu, lại liền tù tì mấy hôm phát hiện
    ra có người lén lén lút lút theo sau, thế là cậu lập tức thấy khả nghi.
    Điều khiến cậu không thể nào nhẫn nại được là, bất kể là khi lấy cơm,
    đi học, đi ngủ, thậm chí là lúc đi vệ sinh, cậu đều mơ hồ cảm thấy có
    một cặp mắt trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào cậu, hại cậu lúc đi
    vệ sinh cũng không dám đi quá lâu. Tình trạng này mà kéo dài thì cậu
    nhất định sẽ nín nhiều rồi thành táo bón!

    Cho nên!

    Cậu quyết định sẽ áp dụng biện pháp chống lại!

    Tan học nhá nhem tối hôm đó, hoàng hôn ở phía Tây, ráng hồng cả bầu
    trời, ánh dương màu đỏ cam nạm sáng những đám mây trên cao, cũng nhuộm
    cả ngôi trường bằng một màu đỏ ấm áp. Học sinh từ trong tòa nhà nối đuôi
    nhau đi ra, dòng người tản ra đi về ba hướng: nhà ăn của trường, ký túc
    xá học sinh, bãi để xe. Âu Dương Dị cũng là một trong số những người đi
    về phía bãi để xe.





    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:11 am

    Cậu
    mặc đồng phục mùa hè rất thoải mái của trường trung học Tri Hiền, trong
    túi áo màu trắng ngà là máy MP3, tai đeo head-phone, nhúm tóc bên mai
    bị gió thổi, bay nhẹ ra phía sau. Cậu theo dòng người chậm rãi di chuyển
    về phía trước, bước chân nhanh nhẹn, hai tay thong dong đút trong túi
    quần, miệng nở nụ cười nho nhã thường thấy.

    Cách Âu Dương Dị
    không xa, Thu Hạ Hạ cũng đang di chuyển theo đám đông. Rõ ràng đây là
    nơi công cộng, nhưng cô lại ôm cặp sách trước ngực, mắt lén lén lút lút
    dòm qua mép cặp, nhìn chằm chằm Âu Dương Dị. Mỗi lần Âu Dương Dị làm như
    vô tình quay đầu lại, cô liền vội vàng rụt đầu sau cặp sách, tránh bị
    Âu Dương Dị nhìn thấy. Vì tâm trí cứ để đâu đâu nên giẫm lên chân người
    đi cạnh mấy lần, nếu gặp phải cái nhìn trách móc, phẫn nộ thì cô không
    ngừng cúi đầu cười, xin lỗi họ.

    Âu Dương Dị ở đằng trước dường
    như không phát hiện ra điều gì, vẫn thư thái nghe nhạc đi về phía trước,
    môi vẫn nở nụ cười ấm áp như dòng nước tuôn ra khiến cô bạn đi bên cạnh
    dường như vừa đỏ mặt vừa cất giọng lanh lảnh nho nhỏ, đầy phấn khích.



    Vài phút sau, chiếc xe đạp mà Âu Dương Dị đi đã trên đường trở về nhà.
    Thu Hạ Hạ theo sát sau cậu cách đó không xa, không dám đạp quá nhanh,
    cũng không dám đạp quá chậm, cẩn thận từng li từng tí để giữ khoảng
    cách.

    Hai bọn họ người trước kẻ sau tiếp tục đạp xe qua đường
    lớn, vòng qua cầu Lạc Hi, lại rẽ trái quẹo phải vượt qua mấy con ngõ,
    cuối cùng cũng tới trước căn hộ Âu Dương Dị thuê.

    Âu Dương Dị
    nhảy xuống xe, mắt vừa có vẻ liếc ra đằng sau vừa có vẻ không phải vậy,
    để xe ở bãi để xe be bé trước nhà, khóa lại. Để xe xong, cậu cũng chưa
    vào nhà, thái độ rất khác thường đi vòng tới con ngõ nhỏ bên cạnh ngôi
    nhà, sau khi qua chỗ rẽ thì biến mất không để lại dấu vết.



    Thu Hạ Hạ nấp cách đó không xa ngầm quan sát, cảm thấy rất nghi hoặc.
    Theo như “hồ sơ” theo dõi mấy ngày nay của cô, tên tiểu tử này để xe
    xong thì sẽ vào nhà ngay lập tức. Tại sao hôm nay lại phải vòng vào con
    ngõ nhỏ đó? Không phải là có âm mưu gì chứ?
    Cứ ở đây chờ cũng không
    tiện, khóa tạm xe đạp để ở bên đường rồi vội vã đi theo, cô vừa mới rẽ
    vào ngõ nhỏ liền bị một người ôm từ đằng sau, mắt cũng bị người đó bịt
    lại.
    Thu Hạ Hạ kinh ngạc, ý nghĩ đầu tiên bốc lên trong đầu cô là: Lẽ nào cô đã gặp phải tên sát nhân trong truyền thuyết?

    Ý nghĩ này ngay lập tức khiến Thu Hạ Hạ sợ vãi linh hồn, sau khi hoàn hồn mới hét lên: “Cứu tôi với!! Cứu… ưm…”.

    Tay của “tên sát nhân trong truyền thuyết” chuyển từ mắt Thu Hạ Hạ
    xuống bịt miệng cô, thong thả nói: “Cô biết thế nào gọi là “việc không
    liên quan đến mình thì mình cũng đừng có mó vào việc” chứ hả? Dân ở đây
    rất lạnh lùng, bàng quan, cô có kêu đến rách cổ họng thì cũng chẳng có
    ai thèm đoái hoài gì tới cô đâu. Nhưng nói thật, giọng của cô rất giống
    con quạ bị người ta bóp cổ, nếu không phải vì thế thì tôi cũng không
    thèm bịt miệng cô lại.”

    Miệng của hắn ta sát tai trái của cô,
    hơi thở nóng phả vào da bên tai cô tê tê ngứa ngứa. Cô dám đánh cược,
    chỉ cần cô khẽ nhích về phía sau thì tai của cô sẽ chạm vào môi hắn.



    “Ưm… ưm… ưm!” Thu Hạ Hạ vùng vẫy loạn xạ, trong lòng có cảm giác kỳ lạ đang dâng lên.
    Bình thường tuy cô ham chơi nhưng cũng không tùy tiện giao du với con
    trai, càng không tùy tiện để con trai chạm vào cô. Cô thậm chí còn chưa
    trải qua mối tình đầu nữa cơ! Thế nhưng, kỳ lạ ở chỗ, bị người này ôm
    trong lòng, cô lại không hề có cảm giác khó chịu, cũng không hề có suy
    nghĩ phải tấn công, cắn cho hắn ta một cái. Điều kinh ngạc nhất là cô
    còn cảm thấy giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp của hắn ta nghe rất hay. Mùi sữa
    tắm thoang thoảng trên cơ thể hắn cũng rất dễ chịu… Chờ một chút!! Cái
    mùi sữa tắm này sao mà quen đến thế? Lại còn giọng nói đó…

    Thu Hạ Hạ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trán khẽ nhăn lại, cơ thể cũng không vùng vẫy nữa.

    Không phải như cô nghĩ đấy chứ?



    Mắt Thu Hạ Hạ khẽ chớp, nhân lúc người ở đằng sau không chuẩn bị, đột
    nhiên dùng lực của toàn thân đẩy hắn ta ra rồi vội vàng chạy ra sau mấy
    bước.

    Quả nhiên đúng như cô nghĩ.

    “Âu Dương Dị!” Thu Hạ Hạ kêu to, kinh ngạc nhìn cậu. Cậu ta đích thực là tên sát nhân đó?
    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:11 am

    Âu
    Dương Dị bước lùi so le ra sau một bước, đứng vững rồi mới nhẹ nhàng
    cất tiếng: “Cậu nhìn kiểu gì thế? Cậu còn định theo dõi mình bao lâu
    nữa? Cậu có biết việc việc làm của cậu đã ảnh hưởng nghiệm trọng như thế
    nào đến cuộc sống của mình không hả?”.

    “Ơ! Cậu nói thế là có ý gì?” Lẽ nào không phải vì ác tính bộc phát nên cậu ta mới bắt cô sao?
    “Mình nghĩ, có ý gì thì trong lòng cậu biết rõ nhất.” Âu Dương Dị liếc
    nhẹ cô một cái, phủi bụi bám trên quần áo rồi quay về nhà.

    “Ơ!” Thu Hạ Hạ chột dạ đi cùng.

    Hai người kẻ trước người sau đi tới trước cửa lớn của ngôi nhà, Âu
    Dương Dị dừng bước, quay người nói với cô: “Cậu về nhà đi! Đừng đi theo
    mình nữa! Mình không thể nhận lời làm bạn trai cậu được.”



    Hóa ra cậu ta cho rằng cô theo dõi cậu là vì vụ cá cược lần trước. Hóa
    ra cậu ta vẫn chưa biết mục đích của cô. Thu Hạ Hạ thở nhẹ một cái, đồng
    thời không cam tâm hỏi tới cùng: “Tại sao cậu không đồng ý giúp mình
    hả? Việc này đâu có lãng phí nhiều thời gian của cậu!”.

    “Không
    vì sao cả! Cũng không phải là vấn đề thời gian. Cậu chỉ cần biết mình
    không thể đồng ý là được rồi.” Âu Dương Dị nhẹ nhàng nói rồi quay người
    mở cửa.

    Thu Hạ Hạ đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bóng Âu Dương Dị
    chầm chậm biến mất dần sau cánh cửa đang từ từ khép lại. Cho tới khi
    cánh cửa sắt hoàn toàn đóng lại trước mắt cô, cô mới lặng lẽ nắm tay
    lại, khuôn mặt “chiến đấu” đối diện với cánh cổng sắt, khẽ thì thầm:
    “Mình không thể bỏ cuộc! Bất kể là chuyên tên sát nhân hay chuyện cá
    cược, mình đều không thể bỏ cuộc!”.

    Mặc dù đã để Âu Dương Dị
    phát hiện ra việc theo dõi của cô, nhưng một bước thụt lùi liệu có thể
    đánh bại Thu Hạ Hạ cô được không? Câu trả lời chắc chắn là: Không thể!
    Cho nên sau khi Thu Hạ Hạ tiếp thêm nhiên liệu cho bản thân thì lại
    “ngựa quen đường cũ” chạy tới đằng sau ngôi nhà.



    Đây
    là bức tường đằng sau của căn hộ, leo lên cột điện men theo bên cạnh cao
    3 mét thì có thể tới ban công nhà Âu Dương Dị. Không phải là cô thích
    khoe khoang, thực sự là công việc theo dõi mấy ngày nay khiến cô vô cùng
    quen thuộc với căn nhà của Âu Dương Dị. Buổi tối mấy ngày gần đây, sau
    khi Âu Dương Dị ngủ, Thu Hạ Hạ “vô công rỗi nghề” mới từ cửa sổ ban công
    leo vào thăm thú nhà của cậu nên sớm đã quen với nhà của cậu như phòng
    vệ sinh nhà mình. Có điều điểm này không thể trách cô được, ai bảo Âu
    Dương Dị ngủ mà toàn quên đóng cửa sổ cơ chứ! Cô còn chưa gọi Trương Nhã
    Tuyên đến phối hợp “dọn” sạch nhà cậu đi thì đã là nể khuôn mặt đẹp
    trai ngời ngời của Âu Dương Dị lắm rồi!

    Thu Hạ Hạ say sưa nghĩ
    ngợi, tay chân cũng không yên. Cô đưa tay lên miệng, thở ra một hơi rồi
    dùng hay tay xoa xoa vào nhau mấy cái, sau đó ôm cột điện nhảy một nhảy,
    giống như con khỉ đu một phát trèo lên trên. Rất nhanh, cô đã leo tới
    độ cao của ban công. Cô nhìn một lượt qua ban công, chắc chắn là không
    có ai rồi dùng chân ngoéo vào lan can, toàn thân đu qua, an toàn hạ cánh
    xuống ban công.

    Thu Hạ Hạ đắc ý búng tay, rồi từ cửa sổ đang mở chui vào trong phòng.

    Âu Dương Dị sau khi vào phòng, việc đầu tiên là ném cặp sách xuống, sau
    đó chui vào bếp chuẩn bị bữa tối. Bữa tối của cậu là trộn lẫn một vài
    đồ ăn có thể nấu bằng lò vi sóng với nhau, sau đó bỏ vào trong lò, ba
    phút sau là xong.
    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:13 am

    Sau
    khi chuẩn bị bữa tối cho cái bụng đói xong, Âu Dương Dị leo cầu thang
    lên tầng hai, định thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Không thể tin nổi, khi
    cậu vừa bước vào phòng khách tầng hai thì đã nhìn thấy Thu Hạ Hạ đang
    nằm dài trên ghế sofa bộ dạng rất thoải mái, tay trái cầm khoai tây
    chiên không biết từ đâu mà có, tay phải là một ly trà sữa trân châu,
    trên bàn vứt bừa bãi một đống tiểu thuyết tình cảm, Thu cô nương lúc này
    đang đọc một cuốn rất say sưa.
    Âu Dương Dị lúc đầu sợ hãi giật lùi
    hai bước, cho là ban ngày mà gặp phải ma. Chưa đầy hai giây sau phản
    ứng lại, choáng váng nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Làm sao mà cậu lại có
    thể ở đây? Cậu vào bằng cách nào?” Dương Dị nhớ rõ ràng là đã khóa cửa
    rồi! Vừa rồi lại chỉ ở dưới nhà, nếu cô từ cửa chính bước vào, cậu nhất
    định sẽ phát hiện ra.

    Thu Hạ Hạ lúc này đang đắm mình trong thế
    giới lãng mạn của cuốn tiểu thuyết tình yêu, mắt ngập tràn hoa đào,
    tưởng tượng ra mình chính là nhân vật nữ chính rất đỗi bình thường mà
    lại may mắn trong truyện, đang cùng với nhân vật nam chính đẹp trai,
    giàu có quấn quýt yêu đương, gắn bó keo sơn, không thể rời xa. Cơ quan
    thính giác tự động lọc ra tiếng nói của Âu Dương Dị.

    “Thu Hạ Hạ! Thu Hạ Hạ!!”

    Âu Dương Dị cau mày, gọi đi gọi lại mấy câu, chờ mãi không thấy mảy may
    phản hồi, không nhẫn nại được bước tới giật lấy cuốn tiểu thuyết trong
    tay Thu Hạ Hạ ném lên trên bàn, chủ đích để cô nhìn thẳng vào cậu. Cuốn
    tiểu thuyết bị giật, linh hồn của Thu Hạ Hạ đang phiêu lưu trong câu
    chuyện đẹp như mộng nhập lại vào xác cô.

    Cô chớp mắt, ngồi
    thẳng dậy, ánh mắt chuyển về phía Âu Dương Dị, cười hi hi nói: “Cuối
    cùng cậu cũng leo lên đây rồi? Tốc độ chậm chạp quá, mình đã xem hết nửa
    cuốn tiểu thuyết rồi!”.
    Âu Dương Dị trợn tròn mắt nhìn cô, không
    dám tin là cô sẽ dùng ngữ khí như vậy để nói câu đầu tiên với cậu! Cô
    dùng ngữ điệu bình thản, không mang chút sắc thái tình cảm như thể nói
    với cậu: Thời tiết hôm nay đẹp quá! Cậu nhìn những đám mây trắng chưa
    kìa! Việc cô cần làm bây giờ là giải thích tại sao cô lại tự nhiên xuất
    hiện ở đây? Chỗ này dù sao cũng là không gian riêng của cậu cơ mà! Tại
    sao cô lại có thể ngồi ở đây tự nhiên hơn cả chủ nhân là cậu? Âu Dương
    Dị tính tình hiền lành cũng có lúc bị Thu Hạ Hạ làm cho tức đến phát
    khùng.
    “Làm thế nào mà cậu lại ở đây? Cậu vào bằng cách nào?” Âu Dương Dị cau mày, lặp lại câu hỏi lần nữa.

    Thu Hạ Hạ chớp mắt, cười khì khì chỉ tay xuống cột đèn điện phía trước
    ban công, dương dương đắc ý nói: “Mình leo lên từ chỗ kia, tuy lần đầu
    tiên leo lên không quen lắm, nhưng sau mấy hôm tập luyện, mình đã có thể
    lên xuống như không rồi! Thế nào, tế bào thể thao của mình tuyệt đấy
    chứ hả?”.

    Một nửa mặt Âu Dương Dị màu đen. Cái gì gọi là “mấy
    ngày luyện tập”? Cái gì gọi là “lên xuống như không”? Không lẽ mấy ngày
    nay, nữ nha đầu này đều từ đó leo lên nhìn trộm cậu ăn cơm, tắm rửa, đi
    ngủ? Trời ạ! Thế chẳng phải cơ thể cậu đều bị cô ta nhìn thấy hết cả rồi
    sao? Trinh tiết đáng thương của cậu!



    “Cậu… mấy ngày nay đều từ đó leo lên đây phải không?” Âu Dương Dị hầu như không có chút hy vọng nào hỏi, ngữ khí rất yếu ớt.

    “Đúng thế!” Thu Hạ Hạ thẳng thắn thừa nhận, trong lòng nghĩ, đằng nào
    Âu Dương Dị cũng biết việc cô theo dõi cậu rồi, cô chẳng có gì phải giấu
    giếm cả.

    Âu Dương Dị vỗ lên trán, chẳng còn chút sức lực nào
    ngồi xuống bên cạnh Thu Hạ Hạ, “Không phải lúc nãy mình đã bảo cậu về
    nhà rồi sao?”.
    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:13 am

    “Mình cũng có nói là mình không thể bỏ cuộc!” Thu Hạ Hạ ngẩng đầu, nói rất tự tin.

    Cuối cùng đây là nhà của ai?

    Âu Dương Dị ngẩng đầu nhìn trần nhà, không nói không rằng.



    “Cậu đừng có tiếp tục theo dõi mình nữa. Hành động như vậy của cậu sẽ
    gây phiền phức cho mình.” Âu Dương Dị thử dùng lý lẽ nói với cô, không
    ngờ Thu Hạ Hạ nhanh chóng gật đầu, vui vẻ đồng ý: “OK!”.

    Nữ nha
    đầu này tại sao lại đột nhiên nói những lời lọt tai như vậy? Âu Dương
    Dị nheo mắt hồ nghi, nhìn nụ cười vô cùng rạng rỡ trên mặt Thu Hạ Hạ.

    “Mình cũng không định tiếp tục lén lút theo dõi cậu nữa, dù sao cậu
    cũng biết chuyện đó rồi. Từ giờ về sau mình cứ đường đường chính chính ở
    bên cạnh cậu là được rồi!” Thu Hạ Hạ cười hì hì tuyên bố.

    Cậu biết ngay mà! Âu Dương Dị đảo mắt, không nói gì.

    Sau đó, Âu Dương Dị nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói: “Nếu cậu tiếp tục
    theo mình thế này thì mình chỉ có thể trả căn hộ này rồi chuyển tới
    trường khác.”



    Á! Thu Hạ Hạ bị bất ngờ, mồm há hốc,
    nhìn chằm chằm vào cậu. Vẻ mặt cậu khi nói với cô rất nghiêm túc, không
    phải là đang nói đùa.

    Không ngờ Âu Dương Dị lại có thể dùng tới
    “chiêu” này. Thu Hạ Hạ khép miệng, thu ngay biểu hiện ngốc nghếch lại, ủ
    dột đưa tay lên gãi đầu.

    Âu Dương Dị nhìn cô, nghiêm túc gác
    chuyện lại: “Mình cho cậu 10 phút suy nghĩ, hoặc là cậu đi, hoặc là mình
    đi. Cậu tự lựa chọn.” Nói xong, cậu đứng dậy, từ từ đi xuống dưới tầng.


    Thu
    Hạ Hạ nhìn theo cậu từng bước, từng bước biến mất về phía cầu thang,
    không nén nổi chau mày lại. Làm thế nào bây giờ? Nếu Âu Dương Dị chuyển
    nhà rồi chuyển trường thật thì còn điều tra cái gì cơ chứ? Cô không thể
    nào cũng chuyển trường theo được! Bố cô không vặn cổ cô mới là lạ!

    Suy đi nghĩ lại, Thu Hạ Hạ vẫn không nghĩ ra cách gì. Chớp mắt một cái,
    10 phút đã trôi qua, cô chẳng còn cách nào khác đành phải đứng lên, đi
    xuống dưới nhà thỏa hiệp.

    Ngay lập tức không thể nghĩ ra chiến
    lược gì, vậy thì cô tạm thời đồng ý với cậu là được rồi. Đằng nào thì
    cũng sẽ nghĩ ra cách, chỉ cần cho cô một chút thời gian, cô sẽ nghĩ ra
    biện pháp. Chỉ cần cậu ta không đi, chẳng lẽ cô không đối phó nổi sao?

    Nghĩ như vậy, Thu Hạ Hạ lại không giấu nổi nụ cười dương dương đắc ý.



    Thu Hạ Hạ đi xuống dưới nhà, lúc đi qua phòng khách nhìn thấy Âu Dương
    Dị đang ngồi trong bếp được thiết kế theo phong cách mở, ăn cơm tối. Cô
    vô thức nhìn xuống, xoa xoa bụng. Bụng dường như có phản ứng, phát ra
    tiếng ục ục, Thu Hạ Hạ lúc này mới biết là mình đói.

    Cô chuyển hướng, đi vào bếp.

    “Âu Dương Dị, cậu đang ăn cái gì vậy?”

    Âu Dương Dị ngẩng đầu lên nhìn cô, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ
    nhìn vào đồng hồ treo trên tường phòng khách, rồi đột nhiên ánh mắt
    chuyển sang cô, nhắc nhở: “Đã qua 10 phút rồi, cậu vẫn còn ở đây là
    sao?”.

    Tên tiểu tử thối này làm việc cũng đâu ra đó đấy chứ?
    Thu Hạ Hạ liếc cậu, nói giọng không được dễ nghe cho lắm: “Bụng mình đói
    rồi! Mình ăn rồi sẽ về có được không? Cậu không nhỏ nhen tới mức một
    bữa cơm cũng không mời nổi mình chứ hả?”.



    Rõ ràng là
    cô đang thỏa hiệp. Tâm trạng của Âu Dương Dị không thể không tốt lên,
    trên môi nở nụ cười. Thế nhưng, bỗng nhiên cậu lại nghĩ đến điều gì đó,
    sau khi nhìn vào đồ ăn trong bát cơm, lắc đầu khó xử nói: “Nhưng mình
    chỉ làm đủ cho một mình mình ăn thôi.”

    Thu Hạ Hạ đứng bên cạnh
    bàn ăn, không để ý đến lời nói của cậu, ghé đầu tới nhìn vào bát cơm
    trước mặt cậu: “Cậu đang ăn món gì … Trời ạ!” Cô vẫn chưa hỏi xong thì
    đột nhiên, hét lên với âm lượng vút cao.

    Âu Dương Dị bị tiếng
    hét của cô làm cho giật mình, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì bát cơm
    trong tay đã bị Thu Hạ Hạ giằng lấy. Cậu nhìn cô đổ đồ ăn trong bát vào
    một góc thùng rác mà chẳng hiểu gì. Cho rằng cô phản ứng lại việc cậu ăn
    một mình, cậu liền bật dậy như bị kim châm vào mông, nói lý với cô:
    “Cậu đang làm cái gì thế hả? Đây là bữa tối của mình!”.



    Thu Hạ Hạ bỏ chiếc bát không vào trong bồn rửa chén, quay đầu hùng dũng
    “lên lớp”: “Cậu vẫn còn có ý tốt nói đây là bữa tối cơ đấy! Kẻ ngốc
    cũng biết ăn thịt bò trộn lẫn hạt dẻ có thể dẫn tới nôn mửa, vậy mà cậu
    vẫn phạm phải lỗi này! Cậu có hiểu biết thông thường không thế hả? Vậy
    mà mấy đứa con gái xinh đẹp, ngốc nghếch kia còn nói cậu thông minh kinh
    khủng, mình thì thấy cậu rõ ràng là đồ ngốc!”.

    “Ơ! Thật
    không?” Bị Thu Hạ Hạ mắng sa sả một hồi, Âu Dương Dị cũng không bực tức
    mà còn chăm chú nghe rồi thật thà hỏi, “Thế còn đậu phụ trộn mật ong thì
    sao?”.

    “Cái đó mà ăn nhiều thì sẽ bị điếc!” Thu Hạ Hạ đột
    nhiên nhớ ra tối qua trong lúc cậu ta đi dạo, cô có nhìn thấy túi đậu
    phụ và hũ mật ong trong thùng rác, trong lòng ngay lập tức có dự cảm
    không tốt lành, “Không phải cậu cũng ăn rồi chứ?”.

    “À! À! …” Âu Dương Dị vò đầu, cười như thằng ngốc.



    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:16 am

    Nhìn
    biểu hiện đó, cậu không nói thì cô cũng đã biết câu trả lời rồi. Thu Hạ
    Hạ đảo mắt, giọng bẳn gắt nói với cậu: “Cậu là đồ ngốc đúng không?
    Trong siêu thị có nhiều đồ ăn như thế, tại sao cậu lại chỉ mua mấy loại
    này? Lại còn trộn lẫn vào nhau để ăn nữa! Thật không ra làm sao cả!”.

    “Mình thích ăn thịt bò, hạt dẻ và đậu phụ mà!” Âu Dương Dị giống như đứa trẻ mắc lỗi, khe khẽ lẩm bẩm.

    Thu Hạ Hạ đã nghe thấy, vui vẻ vừa cười vừa nói: “Cậu không thể tách ra
    rồi nấu sao? Nếu cậu thích ăn thịt bò thì có thể làm sốt thịt bò với
    khoai tây nghiền nhỏ. Nếu cậu thích ăn hạt dẻ thì có thể chế biến món
    hạt dẻ với thịt gà thái miếng. Món này cũng rất ngon đấy! Còn đậu phụ,
    cậu không biết làm món thịt cuốn đậu phụ chiên sao? Còn cả món đậu phụ
    tam giác lên men cũng rất tuyệt nữa! Nhiều cách chế biến như vậy, tại
    sao cứ phải trộn lẫn với mật ong để ăn chứ?”.

    Những câu “lên
    lớp” của Thu Hạ Hạ đều bị Âu Dương Dị bỏ ngoài tai, đổi lại tên của
    những món ăn đó khiến cho nước miếng của cậu rớt ròng ròng, gương mặt
    thèm thuồng nhìn chăm chăm Thu Hạ Hạ rồi hỏi: “Những món này cậu đều
    biết làm có phải không?”.



    Thu Hạ Hạ kiêu ngạo gật đầu:
    “Đương nhiên! Trước khi kết hôn, mẹ mình là bếp trưởng của khách sạn
    năm sao đấy! Tay nghề của mình được chính tay bà truyền dạy! Mặc dù mình
    không lợi hại như mẹ, các kiểu hấp, xào, hầm, luộc, chiên, quay đều vô
    cùng tinh thông. Nhưng “mưa dầm thấm lâu”, mình cũng học được chút ít.
    Ngoài những lúc bình thường mẹ nấu ra, đều một tay mình nấu cho bố mình
    ăn chứ bộ!”.

    “Thật không?” Âu Dương Dị hồi hộp, nước miếng đầy
    miệng nói: “Vậy cậu mau mau đi nấu đi, đồ ăn trong tủ lạnh món nào cần
    thì đều có đủ cả!”.

    Lần này, Thu Hạ Hạ có thể ra oai, nhìn nghiêng cậu, kéo dài giọng hỏi ngược: “Tại sao mình lại phải nấu cho cậu ăn?”.

    “Nếu không thì… sau này mình để cậu thoải mái theo dõi là được chứ gì.”
    Âu Dương Dị không còn chí khí, bỏ cuộc sự kiên trì lúc trước. Xem ra
    không chỉ có loài chim vì tham ăn mà bỏ mạng, loài người cũng chẳng khác
    gì!



    Sự đồng ý của Âu Dương Dị ngoài sự mong đợi, Thu
    Hạ Hạ sợ cậu hối hận, liền đồng ý ngay: “Được! Cậu nói đấy nhé! Mình đi
    làm đồ ăn ngay đây!”.

    Thế là hai người di chuyển từ chiếc bàn
    ăn tới chỗ để bếp nấu. Thu Hạ Hạ đảm nhận việc chọn đồ ăn từ trong tủ
    lạnh, Âu Dương Dị phụ trách rửa rau. Lúc Thu Hạ Hạ nấu ăn thì Âu Dương
    Dị bóc vỏ hạt dẻ. Mặc dù là lần đầu tiên hai người cùng nấu cơm nhưng
    phối hợp rất nhuần nhuyễn. Trong mắt người bên cạnh thì họ chính là một
    cặp vợ chồng nhỏ gắn bó khăng khít.
    Hơn một tiếng sau, đồ ăn đã nấu
    xong, hai người hồ hởi bê thức ăn để lên bàn ăn uống rất vui vẻ. Thu Hạ
    Hạ phấn khích còn lấy từ tủ lạnh ra mấy lon bia để tăng thêm sự phấn
    chấn. Sau khi cơm no rượu say, Thu Hạ Hạ phải về nhà, Âu Dương Dị tiễn
    cô ra đến tận ngoài cửa.

    “Ngoài trời tối như vậy, hay là mình đưa cậu về?” Âu Dương Dị đề nghị.

    “Không cần đâu! Mấy ngày nay mình rất thạo con đường này rồi, không sao
    đâu! Cậu vào nhà đi!” Thu Hạ Hạ vẫy vẫy tay, đi về phía chiếc xe đạp bị
    khóa bên đường. Bước được mấy bước, cô lại quay đầu lại, hai má đỏ hồng
    vì bia. Cô nháy mắt, cười hi hi nói với cậu: “Âu Dương Dị, tự nhiên
    mình thấy cậu cũng đẹp trai đấy chứ!”.

    Giọng nói trong trẻo
    vang lên trong sự tĩnh lặng của bóng tối, bay vào tai cậu. Dưới ánh
    trăng mờ tỏ, má cậu tự nhiên còn đỏ hơn má cô, giống như hoa đào tháng
    ba nở rộ.

    “Thu Hạ Hạ, cậu đừng có nói linh tinh nữa! Mau mau về
    nhà đi! Muộn quá rồi! Về đến nhà rồi, nhớ gọi điện cho mình. Số di động
    của mình cậu có rồi chứ hả!” Cậu cố ý sẵng giọng nói to, nhưng vẫn
    không giấu nổi vẻ ngượng ngùng cứ lộ ra.



    “Âu
    Dương Dị, cậu nhiều chuyện quá! Còn nhiều chuyện hơn cả bố mình!” Cô
    cười vui vẻ, nói xong, quay người tiếp tục đi về phía chiếc xe đạp.

    Âu Dương Dị nhìn theo cô, đôi mắt long lanh sáng tựa sao trời, ánh mắt
    bất giác biến thành tia dịu dàng. Cậu nhìn cô mở khóa xe, nhảy lên xe,
    chầm chậm đạp về phía trước, gió đêm nhẹ nhàng nâng váy cô bay bay, màn
    đêm đen dần dần che mất bóng cô.

    Cho đến khi bóng cô biến mất
    hoàn toàn, không nhìn thấy gì nữa, cậu vẫn lặng lẽ, đứng yên tại chỗ,
    mắt hướng về phía cô biến mất, lòng vẫn còn để ở bữa tối trước đó không
    lâu. Không ngờ cô ấy nấu ăn ngon như vậy, kể từ sau khi xa nhà, đã rất
    lâu rồi cậu không ăn cơm với tâm trạng vui như thế này. Nếu không vì
    chuyện đó, nói không chừng cậu sẽ thích cô thật cũng nên.
    Nghĩ đến việc mà cậu cố gắng chôn sâu tận trong đáy lòng đó, ánh sáng trong mắt cậu mờ đi, cậu lặng lẽ quay người đi vào nhà.

    Bất luận như thế nào thì cậu đều không thể giúp Thu Hạ Hạ được, nếu
    không sự việc một năm trước nhất định sẽ lại tái diễn không chừng!

    Âu Dương Dị lặng lẽ suy nghĩ, lại tuyệt đối không thể nghĩ tới Thu Hạ
    Hạ quấn lấy người này kể từ ngày mai sẽ không bám lấy cậu nữa.



    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:16 am

    Chương 3
    Sự trở lại của họa sĩ tài năng

    “Nhã Tuyên,” Thu Hạ Hạ kéo tay áo Trương Nhã Tuyên ngồi đằng trước, nói
    với vẻ đáng thương, “hành vi theo dõi của mình bị lộ rồi.”

    Trương Nhã Tuyên theo đà kéo của Thu Hạ Hạ quay người lại, nhìn cô rồi hỏi: “Sao lại bị bại lộ?”.

    Thu Hạ Hạ nằm gục đầu trên bàn, kể cho cô bạn thân tỉ mỉ sự việc ngày
    hôm qua. Nhưng cô cố ý che giấu đoạn nấu cơm cùng Âu Dương Dị. Dù gì thì
    Trương Nhã Tuyên cũng thích Âu Dương Dị, điều này thì Thu Hạ Hạ không
    có quên. Nếu không vì Trương Nhã Tuyên thì cô cũng không để ý tới Âu
    Dương Dị. Cho nên những chuyện này không cần thiết phải kể lại tất cả
    cho Trương Nhã Tuyên nghe để tránh cô ấy hiểu lầm. Thu Hạ Hạ nghĩ như
    vậy, trong lòng chẳng hiểu sao lại xuất hiện cảm giác chua chát.

    Chờ một chút!! Thu Hạ Hạ, mày đang chua với chả chát cái gì cơ chứ? Dù
    sao Âu Dương Dị cũng là người Trương Nhã Tuyên thích, mày đừng có mà
    nghĩ lung tung! Thu Hạ Hạ lắc lắc đầu, kìm nén cảm giác chua chát trong
    lòng, tự cảnh cáo bản thân.

    Trương Nhã Tuyên nhìn động tác kỳ
    lạ của bạn mình, không thể không lo lắng, đưa tay sờ lên trán bạn:
    “Không thấy sốt! Hạ Hạ, cậu thấy khó chịu ở đâu?”.

    “Mình không sao.” Thu Hạ Hạ nằm bò trên bàn, ngẩng đầu nhìn Trương Nhã Tuyên, yếu ớt cười.

    “Thực ra cậu không cần phải chán nản như vậy,” Trương Nhã Tuyên cho
    rằng Hạ Hạ buồn bã vì việc theo dõi bị bại lộ, nên nói ra những lời an
    ủi, “Âu Dương Dị không phải đã đồng ý để cậu sau này có thể đường đường
    chính chính theo dõi cậu ta rồi sao? Đây là việc tốt mà! Như vậy cậu có
    thể bớt được không ít lo âu.”

    Nếu sự việc đơn giản như thế thì
    tốt quá! Thu Hạ Hạ thở dài, cảm thấy buồn bã trong lòng nhưng lại không
    thể nói ra nguyên nhân thật sự nỗi buồn chán của cô cho Trương Nhã
    Tuyên, chỉ có thể nói theo chủ đề câu chuyện của Nhã Tuyên. “Mình nghĩ
    rằng, nếu Âu Dương Dị biết mình đang theo dõi cậu ta thì sau này lúc gây
    án, cậu ta sẽ càng thận trọng và cẩn thận hơn, phải không? Nếu đúng là
    như vậy thì nhiệm vụ điều tra lần này của mình chẳng phải sẽ càng khó
    khăn hơn sao? Đến năm nào thì mới có thể điều tra ra Âu Dương Dị có phải
    là tên sát nhân ấy đây?”.

    Hóa ra là lo lắng điều này, Trương
    Nhã Tuyên thở phào, cười rồi nói: “Việc này thì cậu không cần phải lo
    lắng đâu. Chúng mình có thời gian mà, không phải sao? Hơn nữa, giả sử Âu
    Dương Dị chính là tên sát nhân thì cậu ta sẽ vì sự có mặt của cậu mà
    kiêng kị, đó không phải là điều tốt ư! Cậu nghĩ mà xem, nếu đúng là như
    vậy thì không phải là số người bị hại sẽ giảm đi sao?”.



    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:19 am

    Thu Hạ Hạ nghiêng đầu nghĩ ngợi, Nhã Tương nói có vẻ cũng có lý đấy chứ!

    “OK! Mình sẽ kiên trì đến cùng. Ôi! Mình mà không xuống địa ngục thì ai sẽ xuống địa ngục cơ chứ!”.

    Trương Nhã Tuyên cười rồi liếc mắt nhìn cô chọc ghẹo: “Cậu dùng cái
    giọng bi thương gì thế hả? Cậu cũng hơi khoa trương đấy nhỉ?”.

    Thu Hạ Hạ chu mỏ vừa mới định “đấu” lại thì phía gần cửa lớp có những tiếng ồn ào vọng lại.

    “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Thu Hạ Hạ ngồi thẳng lưng, nghển cổ nhìn về đám nữ sinh đang tụ tập ở cửa lớp.

    “Không phải là phát hiện ra “hot-boy” nào đấy chứ?” Trương Nhã Tuyên cũng quay ra sau, nhìn về phía ồn ào vẻ hiếu kỳ.

    Mới nghe thấy “hot-boy”, mắt Thu Hạ Hạ liền “phát sáng”, đứng dậy phấn
    khích, nhảy nhảy, hỏi dò ý kiến của Trương Nhã Tuyên: “Nhã Tuyên, chúng
    mình có nên gia nhập vào đám đông náo nhiệt kia không?”.

    Trương
    Nhã Tuyên còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng Chung Ngọc Thanh
    lanh lảnh, phấn khích từ cửa lớp vọng tới: “Trời ạ! Học sinh mới chuyển
    tới đúng là “hot-boy” chính hiệu nhỉ!”.

    Cái con bé Chung Ngọc
    Thanh này không phải là thích Âu Dương Dị sao? Không phải bây giờ lại
    chuyển sang theo đuổi mục tiêu mới đấy chứ? Thu Hạ Hạ không nói được câu
    nào, đưa tay lên xoa xoa trán, không hiểu có phải là đang toát mồ hôi
    không. Có điều…
    “Nhã Tuyên, lớp trên có học sinh mới chuyển tới ư? Sao mình lại không biết?” Thu Hạ Hạ cúi đầu thắc mắc hỏi cô bạn thân.

    Trương Nhã Tuyên cũng ngây người lắc đầu, hoang mang trả lời: “Mình
    không biết, không thấy ai nói gì. Nhưng tin tức của bọn con gái ngốc
    nghếch do Chung Ngọc Thanh cầm đầu rất nhanh và chính xác. Bọn họ biết
    sớm hơn chúng mình cũng không có gì là lạ.”

    Hai người còn đang băn khoăn thì từ cửa lớp lại rộ lên những tiếng lảnh lót.

    “Oa!!! Đúng là rất đẹp trai!!! Cậu ấy đẹp trai tới mức ma mị, mê hồn!!”

    “Tớ nghe bảo cậu ta là họa sỹ trẻ của trường Quốc tế Hưởng Diệu đấy!”

    “Tớ cũng có nghe qua!! Hồi xưa tớ là bạn học cấp II của cậu ấy đấy! Hồi
    cấp II, cậu ấy vẽ đẹp kinh khủng, sau khi hiệu trưởng phát hiện ra tài
    năng của cậu ấy liền tiến cử tới Học viện mỹ thuật Paris! Tớ còn nghe
    đồn gần đây cậu ấy định vẽ một bức theo chủ đề “Thiếu nữ Trung Quốc”.
    Lần này cậu ấy trở về là để tìm người mẫu cho tác phẩm của cậu ấy!”.

    “Oa! Thật không? Nếu cậu ta chọn mình thì tốt quá rồi!”

    “Cuối cùng là thần thánh phương nào vậy? Tự nhiên có thể thu hút, làm
    náo động đến như thế này!” Trương Nhã Tuyên chịu không nổi đứng dậy, tò
    mò nhìn về phía cánh cửa lớp học.
    Đám nữ sinh họ bất ngờ không hẹn
    mà cùng yên lặng, má đỏ bừng, thu tay vẻ bẽn lẽn, tất cả đều có vẻ gượng
    gạo. Sau đó, đám người tự động phân thành hai hàng, mở ra một lối đi
    nhỏ dẫn vào lớp học.

    Một lát sau, một nam sinh mặc đồng phục
    của trường từ từ đi vào lớp. Tay trái cậu đút vào trong túi quần, tay
    phải nhàn nhã cầm vào quai cặp đang vác trên vai, mái tóc ngắn nhẹ bay
    phất phơ trong gió. Cậu từ từ quay người lại, ánh nắng vàng rải trên
    dáng người to cao của cậu, bóng cậu đổ dài trên nền xi măng. Cậu cười,
    đôi môi mỏng và đỏ tuôn ra sức hút ma mị. Đôi mắt đẹp, quyến rũ khiến
    mọi người mê mẩn.



    Thu Hạ Hạ sững người lại, lấy tay che miệng đồng thời che giấu tiếng kêu ngạc nhiên suýt chút nữa bật ra.

    Tại sao lại là cậu ấy?

    Sau khi tan học, Thu Hạ Hạ lơ đãng đi bộ về nhà. Chiếc xe đạp của cô,
    tối qua vì trời tối quá, cô không cẩn thận lao xuống cống nên bị hỏng.

    Đi bên cạnh Thu Hạ Hạ, Trương Nhã Tuyên lặng lẽ nhìn bạn chí cốt rất
    lâu. Cô có thể thấy rất rõ là bạn mình đang rất lơ đễnh, cuối cùng,
    không chịu nổi liền quan tâm hỏi: “Hạ Hạ, cậu sao thế? Kể từ lúc cậu học
    sinh mới chuyển trường tên Mạc Trần Bạch đó tới giờ, cậu bắt đầu không
    để ý mọi thứ rồi. Cậu quen cậu ấy có phải không?”.

    Thu Hạ Hạ im lặng một lát rồi thì thầm: “Mình quen cậu ấy. Đó là hàng xóm của mình.

    Ngày xưa mình yêu đơn phương cậu ấy!”.

    “Á?!” Trương Nhã Tuyên ngạc nhiên, kêu lên một tiếng, thuận miệng hỏi, “Thế cậu ấy có biết không?”.

    “Cậu ấy…” Thu Hạ Hạ còn chưa nói hết câu thì từ phía sau có tiếng bước
    chân rất nhanh, cùng với âm thanh trăm phần trăm của con trai vang lên.

    “Tiểu nha đầu!”

    Thu Hạ Hạ đứng khựng lại, cơ thể rõ ràng là đã đóng băng. Trương Nhã
    Tuyên ở bên cạnh bối rối nhăn mũi, không hỏi nữa, nhưng nhanh chóng,
    không do dự kéo tay Hạ Hạ, cố gắng dùng hơi ấm từ trong tim để truyền
    tới cho người bạn thân.

    Mạc Trần Bạch bước tới trước mặt Thu Hạ
    Hạ, ánh mặt trời đỏ bao trùm khắp người cậu, trên mặt là nụ cười đẹp mê
    hồn có sức mạnh làm mê muội người khác. Cậu ấy và Âu Dương Dị đều rất
    hay dùng nụ cười cuốn hút người khác. Nụ cười của Âu Dương Dị thì dịu
    dàng còn nụ cười của Mạc Trần Bạch thì ma mị. Năm đó, Hạ Hạ bị chính nụ
    cười ma mị đó làm cho mê mẩn!

    “Tiểu nha đầu, lâu như vậy không gặp, cậu gầy đi nhiều, xinh hơn trước bao nhiêu!” Cậu cười, thật thà khen ngợi.

    Miệng Thu Hạ Hạ động đậy, nở nụ cười cứng đờ, khách sáo nói: “À! À! Cảm ơn!”.

    “Tiểu nha đầu, sao lại khách sáo với mình như vậy? Hôm nay lại còn cứ
    tránh mặt mình, có phải trong thời gian mình không ở đây, cậu đã làm
    việc gì có lỗi với mình không hả? Ví dụ như tranh thủ lúc mình đi du học
    đã lén “vượt rào” rồi?”.

    “Cái gì mà “vượt rào” cơ?” Trương Nhã Tuyên ở bên cạnh ngốc nghếch hỏi.

    Ánh mắt quyến rũ của Mạc Trần Bạch dừng lại nhìn Trương Nhã Tuyên một
    giây, cười hi hi giải thích: “Thì là “vượt đèn đỏ” ấy!”. Giải thích
    xong, ánh mắt cậu lại chuyển sang nhìn Thu Hạ Hạ.

    Trương Nhã
    Tuyên kinh ngạc, miệng há hốc, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thu Hạ Hạ rồi lại
    chuyển sang nhìn Mạc Trần Bạch, cuối cùng tập trung nhìn Thu Hạ Hạ. Bất
    kể là như thế nào, cô cũng đều tin tưởng bạn thân của cô. Cô tin tưởng
    rằng lúc Thu Hạ Hạ muốn nói, cô ấy sẽ tự nói cho cô biết.

    “Cậu…” Thu Hạ Hạ yên lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng, “Cậu tìm mình có việc gì không?”.

    Mạc Trần Bạch liếc cô rồi bước tới bên cạnh: “Cậu đều chào đón bạn bè cũ như thế này phải không?”.

    Bạn bè…




    Kỷ niệm đau khổ lúc trước thoáng hiện ra trong đầu Thu Hạ Hạ, cô khẽ nói, “Chúng ta… không tính là bạn bè.”

    “Không tính phải không?” Mạc Trần Bạch nhìn cô đang cúi đầu rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

    Tiếng cười vang trong không trung, mọi thứ xung quanh trở nên trống
    rỗng. Tiếng cười ấy từng tiếng, từng tiếng như đang đâm vào thần kinh
    của Thu Hạ Hạ. Mím mím đôi môi khô ráp, sần sùi, cô càng cúi thấp đầu
    hơn.

    Trương Nhã Tuyên nhìn qua nhìn lại hai con người cổ quái
    ấy. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại nhìn Mạc Trần Bạch đang cười ra nước
    mắt. Lông mày của cô từ từ chau lại, tay trái cũng từ từ nắm chặt; sau
    cùng chịu không nổi liền dùng tay phải nắm lấy tay Thu Hạ Hạ thật chặt.

    Cuối cùng, Mạc Trần Bạch không cười nữa, cậu cúi đầu, đôi mắt ngập tràn
    hoa đào quyến rũ ấy trở nên dịu dàng hơn, “Tiểu nha đầu, mình mời cậu
    đi ăn cơm nhé!”.
    Thu Hạ Hạ im lặng rất lâu rồi gật đầu. Có một vài câu hỏi đã đến lúc phải biết câu trả lời là gì rồi.

    Trương Nhã Tuyên ở bên đã nhìn thấy liền nói xen vào: “Mình cũng muốn
    đi!” Chỉ cần nhìn là biết hai người bạn này có vấn đề nên cô phải đi
    cùng để bảo vệ bạn chí cốt.
    Mạc Trần Bạch liếc nhìn Trương Nhã Tuyên cười rồi nói: “Chúng mình đi ôn lại thời thanh mai trúc mã, cậu đến góp vui cái gì?”.

    “Mình không cần biết, mình nhất định phải đi!” Một Trương Nhã Tuyên
    hiền dịu, biết điều vì bảo vệ bạn thân mà tự nhiên cũng đanh đá hét lên.


    “Ai thèm quan tâm đến cậu!” Mạc Trần Bạch từ chối rồi “ra lệnh”: “Cậu mau về nhà đi!”.
    “Mình muốn đi với Nhã Tuyên.” Thu Hạ Hạ nhẹ nhàng cất tiếng, khiến Mạc Trần Bạch không kịp nói thêm điều gì nữa.

    Nghe thấy thế, Trương Nhã Tuyên đắc ý quay sang Mạc Trần Bạch “hứ!” một
    tiếng. Mạc Trần Bạch chỉ đáp lại một câu: “Trẻ con!”, rồi tiếp tục cười
    nói, trêu chọc Thu Hạ Hạ.

    Hơn mười phút sau, ba người họ đã ngồi trong nhà hàng cao cấp nhất thị trấn Hạnh Phúc có tên Á Mễ Khắc.

    Loại nhà hàng năm sao kiểu này, trong lòng Thu Hạ Hạ sớm đã muốn được
    ăn một trận no nê, thoải mái! Có điều sự thoải mái này có được là do bữa
    hôm nay được người khác mời, nếu không phải vì như thế thì Thu Hạ Hạ sẽ
    không thấy hoan hỉ đến như vậy. Nếu như theo giá cả trên menu, ăn một
    bữa bình thường thôi thì ví tiền cũng có thể lép đi trông thấy.
    Bây
    giờ có người mời rồi, Thu Hạ Hạ bình thường lắm lời như thế bỗng nhiên
    im lặng, lặng lẽ đảo đồ ăn trong bát, ăn một miếng rồi thôi, hương vị đồ
    ăn nhạt như nước ốc. Nhưng Trương Nhã Tuyên nhu mì, dịu dàng thì không
    khách sáo, gọi đầy một bàn các món ăn. Lúc thức ăn được đưa lên, cô cũng
    không ăn, chỉ chăm chăm chế giễu Mạc Trần Bạch, câu nào câu nấy đều
    chĩa mũi nhọn vào cậu. Rõ ràng là cô chỉ muốn “đánh” vào ví tiền của Mạc
    Trần Bạch, không hề có ý động đến đồ ăn trên bàn. Tốt nhất là anh chàng
    này không đủ tiền trả, cô nhất định sẽ xúi quản lý nhà hàng giữ cậu ta
    lại rửa bát trừ nợ.
    Về phía Mạc Trần Bạch, cậu không hề so đo với
    Trương Nhã Tuyên. Trong suốt thời gian dùng bữa, cậu chỉ lặng lẽ quan
    sát Thu Hạ Hạ, trên môi vẫn nở nụ cười mê hoặc ấy. Đến lúc thanh toán,
    cậu mới nhìn chế giễu Trương Nhã Tuyên, giọng châm chích: “Hôm nay có
    nghe một bạn nam trong lớp nói, bạn Nhã Tuyên là một cô gái rất nhu mì,
    tuyệt đối không thể ngờ cậu lại háu ăn đến thế. Mình nghĩ sau khi các
    bạn cùng lớp biết điều này, bọn họ nhất định sẽ rất kinh ngạc đấy!”.

    “Hứ!” Trương Nhã Tuyên không thèm để ý tới cậu ta, quay sang nói với người bạn thân thiết: “Hạ Hạ, mình đưa cậu về.”

    Từ bữa tối đến giờ, Thu Hạ Hạ lơ đãng, giờ mới dần dần lấy lại được
    chút tinh thần. Cô ngẩng đầu nhìn Trương Nhã Tuyên, cười miễn cưỡng:
    “Nhã Tuyên, không cần đâu! Mình có thể tự về được.”

    “Nhưng mà…” Trương Nhã Tuyên không an tâm, liếc sang Mạc Trần Bạch.

    Thu Hạ Hạ hiểu ý, vỗ vỗ vào mu bàn tay Nhã Tuyên, xoa dịu: “Đừng lo! Mình có thể tự bảo vệ bản thân!”.



    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:20 am

    Mạc Trần Bạch đảo mắt khinh khỉnh, hai cô nương này tính toán phòng bị như thể cậu là Đại Ma Vương vô cùng tàn nhẫn không bằng!

    Thu Hạ Hạ đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, sau khi Nhã Tuyên ngồi vào
    trong, còn nhìn Mãi theo cho tới khi chiếc taxi đi xa chỉ bé bằng một
    cái chấm nhỏ mới lặng lẽ quay lại bên cạnh Mạc Trần Bạch.

    Im lặng một lúc, cô nghe thấy âm thanh khàn khàn của mình vang lên trên con phố vắng lặng: “Mình về trước đây!”.

    “Mình đưa cậu về!” Cậu nói, ngữ khí không phải là câu hỏi mà là sự quyết định.
    Thu Hạ Hạ im lặng gật đầu.

    Hai người im lặng bước đi trên con đường yên tĩnh, không ai nói câu
    nào. Có tiếng cười ồn ào vọng lại từ phía con phố đêm cách đó không xa
    nhưng những âm thanh náo nhiệt đó không lọt vào tai họ. Lúc này, chỉ có
    hai người bên nhau, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không hề liên quan tới
    họ.

    Tối nay không có ánh trăng, trên trời chỉ có những đám mây
    dày đã giấu mặt trăng và những ngôi sao đi đâu mất. Dưới ánh đèn đường,
    bóng đèn không mới lắm phủ một lớp bụi dày, có một vài con thiêu thân
    bay phía dưới, bay vòng vòng không nghỉ hòng tìm kiếm ánh hào quang cho
    riêng mình. Ánh đèn màu vàng, tạo thành quầng loang trên con phố tĩnh
    lặng, thưa thớt, hắt lên người họ tạo thành hai chiếc bóng đổ dài, rất
    gần nhau, gần như trùng hẳn vào nhau, như đã từng trải qua những năm
    tháng quấn quýt bên nhau.












    “Tiểu nha đầu.”

    Giọng Mạc Trần Bạch trầm ấm vang lên từ trong đêm tối mông lung, giọng
    nói bớt đi vài phần “tà khí”, thêm vào đó là một chút đau buồn không dễ
    nhận thấy.
    Thu Hạ Hạ lặng lẽ không đáp lại. Cô đang tự giễu cợt,
    hôm nay cô làm sao vậy? Không phải bình thường giống con chim sẻ rất
    thích chi chi cha cha, nói luôn miệng sao? Tại sao hôm nay lại cứ im
    lặng như vậy? Thật là không giống cô chút nào cả!

    “Cậu vẫn còn giận mình phải không?” Mạc Trần Bạch hỏi.

    Cô vẫn còn giận cậu sao? Thu Hạ Hạ tự hỏi. Thời gian trôi qua lâu như
    vậy rồi, nhưng đến lúc nhớ lại cảnh cậu quay lưng lạnh lùng, những tiếng
    khóc bất lực rõ mồn một lại vang lên, quanh quẩn bên tai. Như thế có
    được tính là không tức giận không?



    “Mình không biết.” Thu Hạ Hạ nghe thấy mình nói như vậy.

    “Tiểu nha đầu, nếu bên trong những biểu hiện của sự việc còn ẩn giấu
    một sự thật khác, cậu có tha thứ cho mình không?” Mạc Trần Bạch cúi đầu
    nhìn cô dò hỏi, ánh mắt như có ngọn đuốc. Thu Hạ Hạ bối rối cúi đầu
    xuống nhìn đôi giày của cô, tránh cái nhìn chằm chằm như có lửa của cậu.


    “Tiểu nha đầu…” Cậu hạ giọng gọi cô, kìm nén sự căng thẳng và
    kích động trong giọng nói. Cậu đút tay vào trong túi quần mà không gây
    ra tiếng động nào, lấy ra một vật gì đó rồi để trong lòng bàn tay, xúc
    động run run chuẩn bị đưa cho cô.

    “Mình về đến nhà rồi!” Cô
    dừng bước, nhìn xuống đất, nhẹ nhàng nói, không hề phát hiện ra câu nói
    của cô đã làm gián đoạn hành động của cậu.

    Mạc Trần Bạch khựng lại, bàn tay sắp đưa ra cứng đờ trong không trung.

    Gió lặng lẽ thổi vào khoảng không giữa hai người.

    Một lúc lâu sau, tay Mạc Trần Bạch run lên một chút, cuối cùng không còn chút lực nào buông thõng xuống.



    “Thôi! Cậu vào nhà đi!” Mạc Trần Bạch miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Đôi mắt ngập tràn hoa đào dần dần trở nên buồn bã.

    “Ừ! Cậu… cũng về nhà đi!” Thu Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn sang căn hộ bên cạnh
    nhà cô, ánh mắt thoáng chút đăm chiêu. Lẳng lặng thu ánh nhìn về, cô lộ
    vẻ bối rối, nhanh chóng mở cửa sắt rồi chạy vào nhà.

    Nhìn bộ
    dạng cô như thể đang tránh ma, nhanh nhanh chóng chóng từ bên cạnh chạy
    thoát, Mạc Trần Bạch không nén nổi một nụ cười chua xót. Cô ấy nhất định
    rất hận cậu cho nên đến cả việc ở bên cạnh cậu thêm một lát thôi, cô ấy
    cũng không muốn. Cười đau khổ, cậu giơ bàn tay phải đang nắm chặt lên,
    các ngón tay từ từ mở ra. Nằm trong bàn tay đầy đặn của cậu là một chuỗi
    vòng tay dùng để thay cho một lời xin lỗi được thiết kế rất tinh xảo.
    Chiếc vòng tay bằng bạc dưới ánh sáng màu vàng của ngọn đèn tỏa ra thứ
    ánh sáng lấp lánh, dịu dàng.

    Một năm trước vào ngày mà chiếc
    lắc bằng bạc này lẽ ra phải được đeo lên cổ tay cô ấy, chính sự ngu muội
    của cậu đã gây tổn thương cho trái tim mềm yếu của cô ấy.

    Một
    năm trước, có lẽ cậu không nên giúp đỡ người con gái kia? Nếu như không
    có chuyện đó thì quan hệ giữa cô và cậu ngày hôm nay sẽ không thành ra
    như thế này phải không?

    “Tên tiểu tử Mạc Trần Bạch đúng thực
    chẳng phải là một tên Sở Khanh tầm thường! Hãy nhìn cái bộ dạng đang PR
    bản thân đó của hắn ta kìa, trông mới ghét làm sao!” Trong lớp học,
    Trương Nhã Tuyên nhìn về phía Mạc Trần Bạch đang được một đám con gái
    vây quanh chuyện trò “nổ như pháo rang” cách đó không xa, nhận xét với
    vẻ khinh miệt.



    Thu Hạ Hạ không hùa theo lời châm chọc như mọi khi, không biết đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu.



    admin
    admin
    ADMIN
    ADMIN

    Posts : 655
    Xu : 104199
    Thanked : 25

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par admin 18/12/12, 11:21 am

    /forum/4-841-6

    Contenu sponsorisé

    [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full Empty Re: [Truyện dài ]Lời Thách Đố Tình Yêu – Ni Xảo Nhi Full

    Message par Contenu sponsorisé


      La date/heure actuelle est 01/11/24, 06:24 am